Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 373




CHƯƠNG 373

“Thương Mẫn, cô tưởng là mình đã thắng sao? Tôi nói cho cô biết, không thể nào đâu. Thế giới này rộng lớn hơn cô thấy rất nhiều, cho dù không có tôi cũng sẽ có người phụ nữ thứ hai, thứ ba! Chỉ cần ngày nào Mâu Nghiên còn đó, chỉ cần anh ta là tổng giám đốc Đạt Phan, là người đứng đầu nhà họ Mâu, sẽ luôn có phụ nữ ùn ùn kéo đến vồ lấy anh ta. Cô ở bên anh ta, sẽ có ngày phải nếm trải sự tuyệt vọng mà tôi đã từng! Cô sẽ trở thành người giống như tôi!”

Thương Mẫn đứng đó không cử động, cô nuốt nước bọt, nghe những lời này của Mạc Hậu, cảm xúc trong lòng rất phức tạp.

Mạc Hậu nói không sai, Thương Mẫn cũng đã sớm nhận thức được thực tế này. Người giỏi giang như Mâu Nghiên, ở cạnh anh sẽ không được yên ổn, nhất là sau khi biết cô chỉ là một cô gái bình dân đi lên từ nghịch cảnh, e rằng sẽ có vô số người sóng sau xô sóng trước.

“Tôi biết sẽ là như vậy.” Thương Mẫn kìm nén cảm xúc của mình: “Nhưng tôi sẽ không trở nên giống cô.”

Đây là điều cô có thể chắc chắn, tuy cô không được tính là người tốt bụng gì nhưng cô rất quý trọng mạng sống của mình, vì vậy không thể nào vì một người đàn ông mà ép mình đến tình cảnh như vậy.

Mạc Hậu nhìn Thương Mẫn hồi lâu, không nói gì thêm, đảo mắt nhìn về Mâu Nghiên.

Vô vàn cảm xúc đều nằm trong ánh mắt này, cô ta khẽ cười rồi thở dài thườn thượt.

Tuy nhiên, vào ngay lúc này, Thương Mẫn đột nhiên hiểu ra hàm ý trong ánh mắt của Mạc Hậu.

“Không hay rồi!” Thương Mẫn nhận ra điều gì đó, cô hất tay Mâu Nghiên ra và chạy về phía chiếc xe.

Nhưng mà lúc này, Mạc Hậu đã chồm người dậy lần nữa, vươn người ra ghế trước, giơ tay ấn nút.

Chiếc xe không khóa lại khởi động, phá vỡ sự cân bằng vốn không dễ duy trì.

“Thương Mẫn! Tôi sẽ ở âm tào địa phủ nhìn cô, nhìn cô tuyệt vọng, nhìn cô bị Mâu Nghiên vứt bỏ, nhìn cô không có kết cục tốt đẹp!”

Trong tiếng đổ vỡ loảng xoảng, chiếc xe rơi thẳng xuống, tạo thành một hình parabol hoàn hảo trong tầm mắt của Thương Mẫn.

Thương Mẫn trợn tròn mắt, nhưng trong giây tiếp theo, thân thể của Mâu Nghiên đã tiến về phía trước, anh ôm chặt lấy cô, xoay người lại chắn tầm mắt cô, không để cô nhìn thấy cảnh tượng kinh hãi kia.

Hơi thở quen thuộc của người đàn ông vây quanh, vốn luôn cho cô cảm giác an toàn, nhưng lúc này vẫn không ngăn được sự hoảng sợ của cô.

Cho dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng tiếng vang lớn của chiếc xe rơi trên mặt đất dưới chân cầu đã khiến trái tim cô chấn động.

Thương Mẫn nắm chặt tay áo của Mâu Nghiên, giờ phút này dường như bản thân cô chính là người trong xe, tan xương nát thịt theo tiếng vang lớn.

“Đừng sợ.” Mâu Nghiên thì thầm vào tai cô: “Em sẽ không giống như những gì cô ta nói, anh cũng sẽ không để em trở thành như những gì cô ta nói.”

Thương Mẫn sững sờ.

Mạc Hậu tự tử, cô nghĩ rằng dù thế nào thì Mâu Nghiên cũng sẽ có phản ứng; dù sao thì đó cũng là người đã từng cùng anh lớn lên, cũng là vị hôn thê trên danh nghĩa của anh; dù gì cũng là một mạng người sống sờ sờ trước mắt.

Thế nhưng anh lại bình thản đến vậy, thời điểm như vậy anh chỉ muốn làm cô không cần phải sợ hãi những lời Mạc Hậu để lại trước lúc chết.

Thương Mẫn đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Chỉ có thể là cô vô cùng may mắn, bản thân là người được Mâu Nghiên hết mực yêu thương, nếu không, anh lạnh lùng như vậy, sao cô có thể ở cùng một người máu lạnh như vậy.

Mạc Hậu chết rồi.

Cuối cùng cô ta vẫn ở lại nơi đất khách quê người.

Thương Mẫn tận mắt nhìn thấy xe cấp cứu kéo xác cô ta ra khỏi chiếc xe rách nát và phủ tấm vải trắng lên, đầu cô ong ong.