CHƯƠNG 367
“Em đang nghĩ rất có thể Đỗ Uý Nhiên cũng có liên quan đến Yến Chính Dương này sao?” Mâu Nghiên hỏi cô.
“Chẳng phải trước đó anh đã điều tra rồi sao? Đỗ Uý Nhiên không có con cái, suốt đời không kết hôn, ông ta ở nước Mỹ cũng không dựa vào sản nghiệp để sống. Vì sao không ở lại quê nhà mà muốn đi Los Angeles đây? Hơn nữa hiện tại ông ta còn mắc bệnh Alzheimer phải ở trong viện dưỡng lão, đây là một khoản chi tiêu không nhỏ, số tiền này là ai đang gánh vác?”
Mâu Nghiên cẩn thận suy nghĩ những gì Thương Mẫn nói, cảm thấy đúng là có chút đạo lý.
“Quả thực rất khéo.” Mâu Nghiên vuốt tóc Thương Mẫn: “Chờ đến hết năm, chúng ta cùng đi nước Mỹ, xem xem có thể tìm được càng nhiều đầu mối hơn hay không.”
“Vâng.” Thương Mẫn gật đầu.
“Cho nên em ngàn dặm xa xôi tới Milan vẫn có chút thu hoạch đó chứ.” Mâu Nghiên nói.
Ít nhất thì cũng biết Aurora, từ miệng cô ta biết được một số tin tức liên quan đến mẹ cô.
Thương Mẫn giương mắt, cô nhìn Mâu Nghiên. Râu mép của anh đã nhiều ngày không cạo, dưới cằm mọc ra những sợi râu cứng rắn thô ráp. Cô vươn tay, dùng ngón tay vuốt ve cằm anh, ánh mắt trong suốt.
“Xin lỗi Mâu Nghiên, quả thực em quá tùy hứng rồi. Vì cuộc thi ở Milan, anh giúp em nhiều như vậy, thế mà em vẫn khiến anh thất vọng.”
Người nói muốn tới là cô, nói muốn thắng cũng là cô, nói bỏ thi đấu cũng là cô.
“Em không cần quan tâm có khiến anh thất vọng hay không.” Mâu Nghiên cũng không còn cách nào đối với cô: “Em vui là được rồi.”
Tuy rằng anh cũng cảm thấy đáng tiếc, nhưng lúc đầu tham gia cũng chỉ vì để cô vui vẻ. Nếu bỏ cuộc có thể khiến cô vui vẻ, vậy thì cũng như nhau mà thôi.
“Tại sao anh lại đối xử với em tốt như vậy?” Thương Mẫn vẫn luôn không rõ điểm này. Mâu Nghiên bao dung cô, chiều chuộng cô. Cô rất sợ, nếu như có một ngày đột nhiên anh thu hồi lại tất cả, lúc đó cô sẽ bi thương như thế nào đây.
“Muốn biết sao?” Mâu Nghiên nói, kéo lấy thân thể của cô để cô tựa đầu vào lòng anh, vuốt ve mái tóc của cô.
“Ừm.” Thương Mẫn gật đầu.
Ánh mắt của Mâu Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ, như thể đang nhớ tới một vài chuyện cũ từ chỗ sâu trong trí nhớ.
“Khi còn nhỏ, anh đã nhìn thấy tận mắt bi kịch của mẹ anh. Bà ấy ở trong căn phòng xa hoa nhất, ăn, dùng đều là những thứ cực kỳ xa xỉ. Thế nhưng bà ấy vẫn không hạnh phúc, bởi vì bà ấy gả cho một người đàn ông không yêu mình.”
“Mâu Chí Tình một lòng nghĩ đến của cải của nhà họ Thịnh, làm bộ bày ra dáng vẻ một người chồng thâm tình và một người cha làm hết phận sự, lại chưa từng chủ động quan tâm tới mẹ của anh. Có lẽ ở trong mắt ông ấy, cho bà ấy tiền xài, không để bà ấy bị lạnh và bị đói là coi như hết trách nhiệm. Từ khi anh có thể ghi nhớ đến nay, mỗi ngày mẹ anh đều lấy nước mắt rửa mặt. Cũng bắt đầu từ lúc đó, anh liền nghĩ…”
“Nếu như có một ngày anh có vợ của chính mình, anh nhất định sẽ cố hết sức cho cô ấy hạnh phúc.”
Trong lòng Thương Mẫn ấm áp, mũi vẫn có chút chua xót. Cô quay đầu lại, không muốn để cho Mâu Nghiên nhìn thấy dáng vẻ khác thường của mình.
“Cái gì anh cũng đều có thể cho em sao? Cho dù bây giờ em không nghe lời không hiểu chuyện?”
“Ban đầu quả thật có hơi không quen.” Mâu Nghiên cười nhạt: “Thế nhưng đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhiều lần suýt chút nữa là mất em, lúc này anh cũng đã suy nghĩ rõ ràng. Chỉ cần em khỏe mạnh và vui vẻ, cái gì cũng đều không quan trọng.”
“Miễn là anh có, chỉ cần em muốn.”
Thương Mẫn hít mũi một cái, cô vòng tay ôm lấy cổ của Mâu Nghiên, chủ động ngẩng đầu lên, nặng nề hôn một cái ở trên miệng của anh.
“Ngày mai về nước, em đã chuẩn bị tâm lý xong chưa?” Mâu Nghiên hỏi cô.