CHƯƠNG 355
Sự nhạy bén của quân nhân xuất ngũ khiến anh có thể phát hiện trên người Bạch Chấp có một phẩm chất riêng biệt, rõ ràng anh ta đã từng tiếp nhận huấn luyện nghiêm cẩn đặc thù. Người như vậy không dễ dàng mở miệng.
Hơn nữa, không thể không nói, kỹ năng của anh ta quả thực rất hữu dụng. Nếu bên cạnh Thương Mẫn có một người như vậy, về sau anh sẽ bớt lo lắng hơn nhiều.
“Tách”. Chiếc bật lửa đóng nắp lại, Mâu Nghiên đứng lên đi về phía cửa.
“Anh Mâu.” Bạch Chấp gọi anh lại.
Mâu Nghiên dừng bước.
“Xin anh hãy bảo mật thân phận của tôi, nếu không…”
Mâu Nghiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén.
“Tôi sẽ chết.”
Đương nhiên, nếu như anh ta chết, Thương Mẫn cũng không sống được.
Mâu Nghiên hiểu ý tứ của anh ta, ánh mắt âm hàn của anh nhìn Bạch Chấp hồi lâu, cuối cùng không nói gì cả, kéo cửa đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh lại khôi phục sự yên tĩnh, Bạch Chấp thu hồi ánh mắt. Anh ta tiếp tục ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trầm mặc, không có chút biểu cảm nào, giống như tất cả những chuyện vừa rồi đều chưa từng xảy ra.
Trong không gian đóng kín, nhìn ra bên ngoài không thể thấy được ánh sáng, cũng không biết thời gian trôi qua, chỉ có ánh đèn điện không quá sáng chiếu rọi căn phòng.
Sau khi Jason và Mạc Hậu bị bắt thì luôn bị giam trong căn phòng này.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Mạc Hậu cũng tỉnh lại từ cơn hôn mê. Đập vào mắt chính là bóng đèn trên đỉnh đầu, ý thức của cô ta từ từ rõ ràng, nhìn thấy cấu trúc trong căn phòng.
Nơi này là… nhà xưởng bỏ hoang mà cô ta bắt giam Tô Huệ Phi!
Mạc Hậu ngồi dậy muốn hoạt động thân thể, trên đùi đau nhức khiến cô ta khó có thể di chuyển. Trong lúc hốt hoảng, Mạc Hậu nhìn thấy Jason tay chân bị trói miệng dán băng dính ở cách đó không xa.
“Jason!” Mạc Hậu gọi một tiếng, cố nén đau đớn đi tới bên cạnh anh ta.
Cô ta đang được Jason cứu thì lâm vào hôn mê, vốn không biết sau đó có chuyện gì xảy ra. Nhìn tình cảnh hiện tại, lẽ nào…
Cô ta xé miếng băng dính ngoài miệng Jason, muốn mở trói cho anh ta: “Tại sao chúng ta lại ở chỗ này?”
Sắc mặt Jason có chút uể oải, anh ta đưa mắt nhìn Mạc Hậu trước mặt, đáy mắt không còn hiện lên tình cảm dịu dàng như trước đây.
Anh ta thích Mạc Hậu, cũng nguyện ý vì cô ta mà buông bỏ một vài thứ, thế nhưng trong số đó không bao gồm tính mạng của chính mình.
Khoảnh khắc anh ta và Mạc Hậu bị người của Mâu Nghiên chặn đường, anh ta cũng biết mình với Mâu Nghiên đã kết thù.
“Chúng ta rời khỏi nơi này.” Mạc Hậu tháo sợi dây trên chân Jason.
“Không đi được.” Jason rất tự biết mình: “Lẽ nào cô vẫn chưa rõ sao? Chúng ta đang nằm trong tay Mâu Nghiên.”
Nghe được hai chữ Mâu Nghiên, động tác trên tay Mạc Hậu khựng lại.
Đúng vậy, với năng lực của Mâu Nghiên, quả thực cô ta không có khả năng chạy thoát.
Nhưng vậy thì đã sao? Ít nhất Thương Mẫn cũng chết rồi. Chỉ cần Thương Mẫn chết, mục đích của cô ta đã hoàn thành.
Mạc Hậu cười nhạt, cởi toàn bộ dây thừng ở trên người Jason ra, sau đó thoải mái dựa vào tường ngồi xuống.