CHƯƠNG 350
Anh ta mà chết, nếu như cô còn sống thì về sau cả đời cô đều sẽ sống trong ác mộng. Du Thắng đã chết, cô không thể để chuyện như vậy xảy ra lần thứ hai.
Thương Mẫn lại chìm xuống.
Lần này, cô đã chuẩn bị sẽ không giãy giụa nữa.
Cô vốn không thể làm được chuyện giẫm trên thi thể của Bạch Chấp mà sống, cô không thể ở trong cái hồ nước tối tăm này chờ đợi người khác không biết khi nào mới tới cứu mình.
Nếu như không thể cùng sống, vậy thì cùng chết.
Thương Mẫn nghĩ như vậy, bèn nhắm hai mắt lại.
Cô ngẩng đầu, nhìn lên bóng tối mênh mông vô tận ở bên trên, sức mạnh trên tay dần dần buông lỏng.
Súng trong tay cô bắn ra một viên đạn cuối cùng vào lớp xi măng trên đầu.
Lần thứ hai trong hồ phát ra âm thanh cực lớn, sau đó là sự tĩnh lặng vô tận.
Mâu Nghiên và Trữ Trình mang theo người tìm kiếm lại rơi vào tình cảnh khó khăn.
Nơi này nhà dân đông nghịt, chung quanh đều là những công xưởng nho nhỏ. Mặc dù bọn họ biết định vị chính xác nhưng cũng rất khó xác định cụ thể là ở căn nào. Tâm tình của anh càng lúc càng nóng nảy, cảm giác khủng hoảng cũng dần tăng lên. Nhưng đúng lúc đó, anh nghe được một âm thanh vang lên ở một công xưởng khác.
Là một quân nhân đã tham gia thực chiến, Mâu Nghiên biết rất rõ đây là âm thanh gì. Thân thể khựng lại, anh quay đầu nhìn một cửa hàng gia công thuỷ sản mà bọn họ đã đi ngang qua.
Mâu Nghiên gần như không hề nghĩ ngợi chạy về phía cửa hàng gia công, mạnh mẽ phá cửa trước rồi băng qua sân, tiến thẳng vào trong tìm kiếm. Cuối cùng anh đi tới trước cánh cửa gỗ đóng chặt.
Mâu Nghiên dùng toàn bộ sức lực đạp mạnh, cửa gỗ vỡ vụn dưới chân anh, Trữ Trình và người phía sau bật đèn pin xông vào căn phòng mờ tối.
Mâu Nghiên nhìn quanh căn phòng một lần, bên trong không một bóng người, nhưng ở phía trước cách đó không xa lại có rất nhiều mảnh vỡ thuỷ tinh.
Anh bước nhanh tới, Trữ Trình chiếu đèn pin xuống, thấy rõ một chỗ xi măng đã vỡ vụn.
“Cậu hai.” Trữ Trình cũng phát hiện mặt đất khác lạ, anh ta trực tiếp chiếu đèn pin xuống dưới đất, lúc này mới nhìn thấy ở bên dưới là mấy tấm che.
Mâu Nghiên lập tức hiểu chuyện này có nghĩa là gì.
Trái tim của anh gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, khi tấm che xi măng được mở ra, tia sáng đầu tiên chiếu xuống, mọi người mới thấy rõ tình huống ở bên dưới.
Trong cái hồ vẩn đục, một nam một nữ đang ngửa đầu lên khỏi mặt nước. Nhìn dáng vẻ thì sớm đã không còn dấu hiệu của sinh mệnh.
Thế giới của Mâu Nghiên sụp đổ, hai đầu gối mềm nhũn, anh quỵ xuống mặt đất.
Người trong hồ không phải Thương Mẫn và Bạch Chấp thì còn có thể là ai?
“Cậu hai…” Trữ Trình cũng hoang mang lo sợ, không biết làm sao để biểu đạt sự khiếp sợ của mình.
Nước mắt lập tức dâng trào, Mâu Nghiên ôm ngực, chỉ cảm thấy một cơn đau đớn kịch liệt xộc thẳng lên đỉnh đầu, giống như sấm sét bổ đôi thân thể của anh ra thành hai nửa.
Anh đã tới chậm…
Anh vẫn tới chậm…
“Thương Mẫn…” Cô ấy đã chết…
Vậy anh phải làm sao bây giờ? Sao anh có thể sống nổi đây…