CHƯƠNG 347
Lại là một sự im lặng khác.
Thương Mẫn đang hoảng loạn thì thấy Bạch Chấp đã buông tay, người cô rơi xuống. Thương Mẫn kêu lên, giây tiếp theo cô cảm nhận được hình như mình đang ngồi trên vai Bạch Chấp, người anh ta hoàn toàn chìm trong nước chỉ để lộ mũi và miệng, còn phải nâng cô lên.
Với sức nặng của hai người, cuối cùng chân Bạch Chấp cũng chạm được mặt đất, nhưng anh ta biết mình không gắng gượng được lâu.
“Bạch Chấp! Anh làm gì vậy?” Thương Mẫn nhận ra ý định của Bạch Chấp, vội vàng đưa tay sờ mặt anh ta, xác định miệng và mũi anh ta vẫn ở ngoài mới thở phào nhẹ nhõm.
“Liệu Mâu Nghiên có đến không?” Bạch Chấp hỏi cô.
“Gì cơ?” Thương Mẫn không nghe rõ.
“Không có gì.” Bạch Chấp đã không còn sức nữa.
“Cô ngồi cho vững.” Bạch Chấp nói xong thì thở dài một hơi.
Hồ nước lại chìm vào yên tĩnh, trong bóng tối chỉ có tiếng thở của hai người.
“Sao anh lại đến cứu tôi?” Thương Mẫn hỏi, nếu anh ta không đến thì sẽ không phải chịu khổ.
“Nếu tôi không đến thì cô đã chết rồi.” Bạch Chấp đáp.
“Bây giờ như thế này, không chỉ tôi chết mà anh cũng sẽ chết.” Thương Mẫn cũng vô lực đảo mắt, cô ngửa đầu nhưng vẫn chẳng thấy gì, nở nụ cười tự giễu: “Tôi còn tưởng Mâu Nghiên sẽ là người đầu tiên tìm thấy mình.”
Bạch Chấp vẫn không trả lời cô, trong bóng tối im lặng, Thương Mẫn đưa tay tìm kiếm hơi thở của anh ta.
“Vẫn còn thở.” Cuối cùng Bạch Chấp cũng lên tiếng.
“Đừng cố chấp, tính mạng của hai chúng ta đều là mạng, tôi không muốn vì cứu tôi mà anh phải chết.”
Thương Mẫn dựa vào tường, muốn tiết kiệm chút sức cho Bạch Chấp.
Vẫn là im lặng.
“Hai chúng ta đều phải sống.” Thương Mẫn trịnh trọng nói với anh ta.
“Ừ.” Bạch Chấp đáp.
… Trên phố xá đông đúc nhộn nhịp, xe của Mâu Nghiên chạy qua chạy lại như điên trên đường.
Ba giờ đã trôi qua, Thương Mẫn đã biến mất ba tiếng rồi.
Anh ngay lập tức kiểm tra camera để tìm vị trí xe Jason, nhưng chiếc xe đã mất dấu sau khi đi vào khu ổ chuột. Nơi này rất phức tạp, đường cũng nhiều, người anh ta phái đi đã lục tung nhưng vẫn không tìm thấy.
Mâu Nghiên càng muốn mình bình tĩnh lại càng không thể bình tĩnh, anh có thể bình tĩnh trong bất cứ chuyện gì, nhưng chỉ chuyện liên quan đến Thương Mẫn là không thể.
Một cảm giác khủng hoảng cực lớn bao trùm lấy anh, anh đã có thể hình dung được kết quả của cô sẽ ra sao nếu rơi vào tay Mạc Hậu.
Trữ Trình đang lái xe cũng nín thở, biết sự việc nghiêm trọng nên không hề thả lỏng một chút nào tìm kiếm hiện trường bên ngoài, khi đang không có manh mối thì điện thoại anh ta vang lên.
“Cậu hai.” Nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Trữ Trình dừng xe.
“Tôi nhận được thông tin đã tra được quỹ đạo của chiếc xe đó, bây giờ nó đang bỏ chạy về phía Nam của khu ổ chuột, người của chúng ta đã đuổi theo rồi. Anh xem, chúng ta…”
Mâu Nghiên không nói gì, lấy điện thoại ra bấm vào bản đồ đường phố chi tiết.