CHƯƠNG 339
“Đi đây.” Thương Mẫn nói xong thì vào phòng trang điểm lấy balo của mình.
Lúc xoay người đi ra ngoài cửa, cô vẫn không khỏi hơi buồn bã. Thương Mẫn mếu khóe miệng, kiềm hết mọi ấm ức lại.
Chẳng phải chỉ là một cuộc thi thôi sao? Cô không thèm đâu.
Cô cúi đầu đi về phía trước, không đề phòng nên va phải một bức tường người, Thương Mẫn ‘ui da’ một tiếng rồi giơ tay, nhìn thấy khuôn mặt không mấy tốt đẹp của Mâu Nghiên.
“Sao? Muốn trốn?” Mâu Nghiên lạnh lùng hỏi cô.
Thương Mẫn siết chặt nắm đấm, lùi lại một bước.
Những gì cô nói đã đủ rõ ràng rồi, Mâu Nghiên là người thông minh, tất nhiên anh có thể hiểu được ý của cô.
Mặc dù Thương Mẫn cô chỉ là một cô gái yếu đuối nhưng lại rất kiên định, chắc chắn sẽ không cùng một giuộc với kẻ quyền thế, cô thề sống chết bảo vệ tôn nghiêm của mình.
Trữ Trình lặng lẽ rời đi, bầu không khí giữa cậu hai với cô Thương rất căng thẳng, lỡ như ảnh hưởng đến người vô tội thì không tốt lắm. Nhưng cũng chỉ có cô Thương mới có thể làm ra được những chuyện ngấp nghé bên bờ vực của cái chết thôi.
Nghĩ vậy, Trữ Trình không thể không kính tặng Thương Mẫn tiếng ‘anh hùng’.
Giằng co hồi lâu, cuối cùng Thương Mẫn lên tiếng.
“Anh ơi em sai rồi.” Thương Mẫn lập tức tỏ ra yếu thế, cô kéo tay áo Mâu Nghiên, nước mắt rơi lã chã: “Anh tha cho em lần này đi, ở đây đông người, lát nữa mọi người ra, anh giữ thể diện cho em…”
Ờm…
Mâu Nghiên và Trữ Trình hóa đá tại chỗ.
Trữ Trình cau mày, hình tượng cao lớn mạnh mẽ vừa rồi của Thương Mẫn trong lòng anh ta bỗng chốc sụp đổ.
“Thể diện? Em còn sợ mất thể diện à?” Mâu Nghiên cười khẩy: “Anh tưởng ban nãy ở trên sân khấu em đã kiếm đủ thể diện rồi, không cần làm bạn với người đứng trên đỉnh cao hào nhoáng là anh nữa.”
“Ui, đó đều là lời thoại dọa họ thôi, sao em dám chứ? Em còn nóng lắm, cần người lạnh toàn thân như anh để tản nhiệt cho.” Thương Mẫn mặt dày lấy lòng.
Nếu bây giờ cô bị Mâu Nghiên xách đi trước mặt mọi người, vậy chẳng phải cái cớ tuyệt vời ban nãy cô nói trên sân khấu sẽ sụp đổ à?
Đây là danh dự mà khó khăn lắm cô mới giành được cho mình.
Mâu Nghiên nhìn cô, đôi mắt to tròn vẫn còn đỏ, khuôn mặt ửng hồng, rõ ràng là một người trông đơn thuần là thế nhưng càng ngày anh càng không nhìn thấu thứ ẩn dưới lớp da này của cô.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Mâu Nghiên chắp tay sau lưng, rút tay áo ở trong tay cô ra rồi xoay người rời đi.
“Cô Thương.” Trữ Trình chào Thương Mẫn rồi đi theo sau Mâu Nghiên.
Thương Mẫn thở phào, cô nhìn bóng lưng Mâu Nghiên, biểu cảm trên mặt dần biến mất. Cô đưa tay lên lau khô nước mắt, chỉ còn lại vẻ hờ hững.
Những lời ban nãy nói trên sân khấu đều là thật.
Cô chưa bao giờ nghiêm túc như khoảnh khắc đó.
Cô thật sự muốn dùng cách của mình để sống tốt.
Nhưng…
Thương Mẫn đi đến quảng trường, nhìn xe Mâu Nghiên nghênh ngang rời đi, chỉ còn lại đuôi xe.
“Này!” Thương Mẫn chạy theo vài bước nhưng không đuổi kịp: “Anh đợi em với!”