CHƯƠNG 330
Thương Mẫn choáng váng. Cô có thể đi đến bây giờ, không phải là dựa vào thực lực của cô vào? Liên quan gì với Mâu Nghiên?
“Thật ra là, người có thể ở lại đến bây giờ, có ai không có hậu trường đâu. Trước đó tôi cho rằng, Lâm Truy có lẽ có thể dựa vào cố gắng của mọi người, đẩy anh ta đi lên, năng lực của những người khác đã chỉ có thể dừng lại ở bước này, tôi không muốn lại mạo hiểm đi theo anh ta, cho nên mới đến tìm cô, mới là quyết định sáng suốt nhất.”
“Thiên phú thiết kế của cô, còn có người đứng đằng sau cô, mới là nhân tố quan trọng có thể thắng được trận đấu này. Hơn nữa, tình thế bây giờ nghiêm trọng, cuộc đua của tất cả các nhà đều đang tăng hỏa lực, tôi nghĩ, cô cũng là muốn cho mình thêm một chút bảo đảm về sau, phải không?”
Avrile nghiêng đầu, đợi Thương Mẫn đáp lại.
Thương Mẫn rất lâu cũng chưa lấy lại tinh thần.
Cô nhìn chằm chằm vào một nơi hư vô nào đó, rất lâu, cuối cùng lạnh lùng cười.
“Cô nói rất đúng.” Cô nhìn Avrile, vẻ mặt đen tối.
Avrile nhíu mày: “Cho nên…”
“Tôi sẽ không chọn cô.” Thương Mẫn cười, rất chắc chắn nói cho cô ta: “Tôi đúng là rất muốn thắng, nhưng tôi lại không muốn vì thắng một cuộc thi, mà mất đi sự thật lòng của bạn bè.”
Nụ cười trên mặt Avrile dần dần cứng ngắc.
“Quả thật, nếu như hợp tác với cô, có lẽ phần thắng của tôi sẽ lớn hơn một chút, nhưng mà, cô vì có thể trèo lên cao, có thể không từ thủ đoạn, thậm chí ruồng bỏ nhà thiết kế của mình, tôi sao có thể cam đoan, sau này, cô sẽ không vì lên cao, làm ra chuyện ruồng bỏ tôi đây?”
Thương Mẫn chậm rãi đứng lên, cười nhìn Avrile: “Cô biết vì sao hôm nay cô có thể ngồi đây nói điều kiện với tôi không?”
Avrile nhướng mắt lên, không nói gì.
“Là vì Mạnh Kha rời đi. Cô ấy vì sao phải rời đi, là vì cô ấy không muốn phá hỏng trận đấu của tôi, thà rằng giẫm lên lưỡi dao cũng muốn đi hết con đường. Lòng trung thành và thành khẩn của cô ấy, căn bản không phải thứ mà loại người như cô có thể so được.” Thương mẫn đi đến bên cạnh Avirle, kề sát vào cô ta: “Lúc ở Đạt Phan, cô vì có thể đến Milan, không tiếc đi làm tiểu tam phá hỏng tình cảm của người khác, đương nhiên, tôi còn phải vì chuyện này mà cảm ơn cô, dù sao nếu như không có cô, Mạnh Kha vẫn không thể rời khỏi Thái Lặc, nhưng mà…”
Vẻ mặt Thương Mẫn hung ác, nhẹ nhàng nói bên tai cô ta: “Nếu như một người phẩm hạnh không đoan chính như vậy tùy tiện dùng chút thủ đoạn nhỏ, đã có thể trở thành người thắng cuối cùng, như vậy, sẽ quá làm cho những người thành thật lạnh lòng, cô nói phải không?”
Sắc mặt Avrile tái xanh, cô ta nắm chặt nắm tay, bị lời nói của Thương Mẫn làm tức giận không ít… “Thương Mẫn, cô đừng tưởng rằng bây giờ cô có Nhị Gia Mâu là chỗ dựa thì cảm thấy mình rất giỏi, nếu không có anh ấy, cô nghĩ rằng cô có thể hơn được ai?” Avrile thay đổi thái độ ôn hòa trước đó, vẻ mặt ghét bỏ trừng mắt nhìn cô.
Thương Mẫn nhún vai, ra vẻ không sao cả: “Cô cũng đã nói rồi đấy, nếu không có anh ấy tôi mới là ai cũng không bằng, nhưng mà hôm nay, anh ấy chính là chỗ dựa của tôi, tôi cũng rất là khó xử nha.”
Avrile quả thật bị dáng vẻ không biết xấu hổ này của Thương Mẫn làm tức chết, lâu sau cũng không nói ra lời, dứt khoát giậm chân một cái, trực tiếp rời đi.
Thương Mẫn nhìn bóng lưng cô ta rời đi, vẻ mặt từ từ nghiêm túc lại, cô cũng xoay người, nhưng không phải về phòng Mâu Nghiên mà trực tiếp đi vào một thang máy khác, đi đến một tầng lầu khác.
Cô điên cuồng nhấn chuông một căn phòng, người bên trong lề mề một lúc lâu, cuối cùng, Lưu Tử Vi không kiên nhẫn mở cửa.