CHƯƠNG 322
Ba ngày sau.
Thành phố này mưa liên tục mấy ngày trời, bầu trời xám xịt như một chiếc nắp nồi khổng lồ úp phía trên những tòa nhà, khiến mọi người đều không thở nổi.
Trước chiếc cửa sổ sát đất, một người mặc chiếc váy liền màu trắng, ngồi trên một chiếc thảm, người này đã duy trì tư thế một khoảng thời gian rất lâu.
Trên trán cô ta còn cuốn băng trắng, đôi mắt thẫn thờ vô hồn, nhìn chăm chú vào dòng người đi đi lại lại bên ngoài, sắc mặt trắng bệch cắt không còn một giọt máu, giống như một con búp bê xinh đẹp bằng sứ.
Cửa phòng được mở ra, một người đàn ông thân hình cao lớn cầm một ly sữa bước vào.
“Mạc Hậu.” Jason nhìn cô ta, ánh mắt vô cùng đau lòng: “Lâu lắm rồi em không ăn gì rồi.”
Mạc Hậu không hề nhúc nhích, giống như linh hồn đã bay khỏi cơ thể cô ta, chỉ còn một cái xác không ở lại.
Jason để chiếc cốc thủy tinh lên bệ cửa sổ rồi cùng ngồi với cô ta xuống dưới thảm, thuận theo ánh mắt của cô ta nhìn về phía bên ngoài cửa sổ.
Đây là một ngôi nhà dân trong thành phố, hiện giờ cảnh sát đang đi khắp nơi để tìm kiếm tung tích của bọn họ, anh ta không dám dẫn Mạc Hậu đi ở khách sạn nên đã bỏ tiền thuê lại căn phòng này.
Lúc này, ngồi trước bệ cửa sổ, bọn họ có thể nhìn thấy mảnh sân nhỏ bên trong căn nhà Tây đối diện, trong đó có một đôi vợ chồng già đang cắt tỉa hoa cỏ trong vườn.
Ngoài trời mưa lâm thâm, bọn họ mặc áo mưa nhưng không hề có cảm giác bị lạnh, hai người chụm đầu nhau vào nói chuyện, người nào bận việc của người đó, cùng gặt đám cỏ khô đi.
“Mạc Hậu.” Jason không hiểu cảnh tượng nhỏ bé, vụn vặt này có gì hay để xem, anh ta lại gọi cô ta một câu nữa, cuối cùng Mạc Hậu cũng trả lời lại.
“Suỵt.” Mạc Hậu để ngón trỏ vào giữa môi, khẽ cười với Jason: “Nhỏ tiếng một chút, đừng làm phiền đến bọn họ.”
Jason nhìn cánh cửa kính đóng kín, tự nhiên không biết nói tiếp thế nào.
Từ sau khi thua cuộc thi đó, anh ta đã biết Mạc Hậu cuối cùng cũng sẽ có một ngày thua trong tay của Thương Mẫn và Mâu Nghiên nên từ đầu đến cuối anh ta không dám rời khỏi đây.
Biết chuyện Mạc Hậu được đưa vào bệnh viện, anh ta mất rất nhiều công sức mới đưa được cô ta ra, nhưng ba ngày liên tục cô ta đều như vậy, ngồi ngẩn ngơ trước cửa sổ, rất ít khi nói chuyện với anh ta.
“Mạc Hậu.” Jason đưa tay ra, nắm lấy tay của Mạc Hậu, để nhiệt độ trên cơ thể mình truyền vào lòng bàn tay cô ta: “Em sẽ mau khá lên thôi, đợi em khá hơn tôi sẽ em đưa rời khỏi đây, chúng ta đi Mỹ được không?”
“Tôi cũng đã tích góp được rất nhiều tiền, đủ cho chúng ta mua một căn nhà, tôi sẽ chăm sóc cho em cả đời.”
Đôi mắt của Mạc Hậu cuối cùng cũng có chút gợn sóng, cô ta chậm chạp quay đầu lại, nhìn Jason đang ở trước mặt mình và cười.
“Cả đời?” Mạc Hậu hỏi Jason: “Anh… và tôi?”
“Đúng vậy.” Jason gật đầu: “Cả đời, tôi và em.”
“Vậy Mâu Nghiên thì sao?” Mạc Hậu nghiêng đầu, khuôn mặt hiếm khi có được một chút vẻ thuần khiết: “Tôi phải sống với Mâu Nghiên cả đời.”
Jason câm nín, anh ta nắm chặt tay của Mạc Hậu nhưng lại không nói được câu nào. Anh ta nghẹn ngào, quay đầu đi chỗ khác.
“Anh nhìn đi.” Mạc Hậu rút tay mình ra khỏi tay anh ta, chỉ vào cặp vợ chồng già bên dưới.