Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 239






“Xin lỗi là xong à? Xin lỗi là có thể làm cho tất cả mọi chuyện như chưa từng xảy ra sao?” Thương Mẫn quát anh, rồi bước nhanh về phía trước.

Mâu Nghiên thở dài, anh đi với tốc độ nhanh hơn, bước lên dùng một tay túm lấy cô.

“Em muốn anh làm gì em mới tha thứ cho anh.” Mâu Nghiên nói với giọng hát hòa, “Chỉ cần em nói ra, anh sẽ đi làm, em đừng không để ý tới anh.”
“Được.” Thương Mẫn nở nụ cười, “Anh đi chết đi, rồi nhận lỗi với Du Thắng.”
Đôi mắt Mâu Nghiên đầy vẻ đau xót, bàn tay đang níu Thương Mẫn bỗng nhiên yếu dần.

“Thế nào, không dám hay sao?” Thương Mẫn có ý kích động anh, “Mạng của anh là mạng, mạng của người khác không phải là mạng hay sao?”
“Em thật sự nghĩ như vậy?” Mâu Nghiên buông lỏng tay hỏi cô: “Em muốn anh đi đền mạng cho Du Thắng?”
“Phải” Thương Mẫn không chịu thua: “Ở trong lòng của em, anh không khác gì hung thủ giết người, anh nên trả giá cho những lỗi lầm mình đã gây ra.”
Mâu Nghiên im lặng.

Anh nhìn chằm chằm Thương Mẫn thật lâu, giống như muốn khắc sâu khuôn mặt của cô vào trong tâm trí.

“Anh nhìn em làm gì?” Thương Mẫn khó hiểu, nhưng còn không đợi cô tiếp tục truy hỏi, Mâu Nghiên đã kéo cô qua, mạnh mẽ hồn lên môi của cô.


Tại khoảnh khắc đó, khi môi và răng của hai người đang quấn lấy nhau, cô đột nhiên nếm được mùi vị của nước mắt, nhưng mà cô rất chắc chắn, cô không khóc.

“Buông ra…” Thương Mẫn giãy dụa đem Mâu Nghiên đẩy ra.

Mâu Nghiên buông tay ra, lau mặt, mắt đỏ bừng.

Yết hầu của anh chuyền động, vẫn kìm chế đôi tay trong quần áo không choàng lên người của Thương Mẫn, một giây sau, anh không chút do dự đi về phía đường quốc lộ.

Ánh sáng của dòng xe giống như nước chảy trong đêm, bởi vì hành động này của Mâu Nghiên mà kêu lên.

Thương Mẫn mở to hai mắt, nhìn Mâu Nghiên không chút do đi tới trước dòng xe.

Anh vậy mà, vậy mà thật sự…
Tiếng còi xe chói tai kéo dài, đèn xe đột nhiên sáng lên chiếu vào người Mâu Nghiên khiến cho hình dáng của anh ở giữa đường quốc lộ vô cùng rõ ràng.


Thương Mẫn lảo đảo một cái, chạy nhanh về phía Mâu Nghiên.

“Mâu Nghiên!” Thương Mẫn hoảng sợ, nhìn chiếc xe đi thẳng về phía Mâu Nghiên, đầu óc của cô hoàn toàn không có cách nào để tự suy nghĩ.

Mâu Nghiên xoay người, anh nở một nụ cười, tay nhét vào túi, chờ cái chết buông xuống.

“Anh quay lại!” Giọng nói của Thương Mẫn vốn đã khàn khàn, nhưng mà ánh sáng chói mắt chiếu tới, tiếng còi xe lần áp giọng nói của cô, khi phanh khẩn cấp lốp xe cọ sát trên mặt đất phát ra tiếng vang.

Thương Mẫn bị ánh sáng chiếu không mở mắt ra được, chỉ là trong nháy mắt, hai chân mềm nhữn, thẳng tắp quỳ gối trên mặt đất.

Làm sao có thể…
Cô chỉ nói một chút mà thôi, sao anh lại thật sự đi tìm chết…
Nếu như anh chết, cô phải làm sao bây giờ? Sao cô có thể sống sót mà lưng đeo cái chết của anh, hay là cô đi cùng theo.

Nhưng mà, trường hợp thảm thiết trong tưởng tượng cũng không có đến, Thương Mẫn ngẩng đầu, trong ánh sáng rực rỡ của đèn xe, cơ thể của Mâu Nghiên đang đứng ở một bên của chiếc xe, cách kính chiếc hậu của chiếc xe chỉ khoảng mười cm.

Thái độ của tài xế cáu kỉnh, dùng ngôn ngữ bọn họ nghe không hiểu mắng chửi, nhưng mà Thương Mẫn lại giống như không nghe thấy những âm thanh khác, chỉ có tiếng bước chân của Mâu Nghiên đi về phía cô là đặc biệt rõ ràng.

Anh không chết…
Anh còn sống..