Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 232






“May là phát hiện vấn đề trước khi lên sân khấu đấy, cô mau thay giày đi.” Người nhân viên nói, sau đó anh ta cầm đôi giày bị hỏng của Mạnh Kha đi.

Người mẫu đầu tiên đã xuống sân khấu, người chủ trì bắt đầu đọc tên nhà thiết kế và người mẫu tiếp theo.

Mạnh Kha thấy đôi giày mới cũng không có khác đôi cũ là máy thì không nghĩ nhiều, vội đi vào, sau đó bước lên sân khấu.

Khán giả ngồi dưới vỗ tay ầm ầm, cô ta đứng thẳng lưng, từ tốn bước đi trên sân khấu dưới ánh mắt quan sát của tất cả mọi người, trên mặt nở nụ cười.

Có điều, cô ta vừa mới bước được mấy bước đi đơn giản thì đột nhiên, dưới chân cô ta truyền đến một cảm giác đau đến thấu tận tim gan, như thể có một lưỡi dao sắc bén cứa vào da thịt, mỗi một bước đi đều làm cô ta đau đớn không chịu nổi.

Mạnh Kha hơi nhíu mày, cô ta bước đi chậm hơn, nhưng không dừng lại.


Cô ta mặc một bộ váy dài được chỉnh sửa lại từ trang phục của cung điện nhà Minh thời xưa, màu xanh nhạt của chiếc váy được bao phủ dưới ánh đèn trắng lung linh của sân khấu trông đẹp không gì sánh được.

Thương Mẫn cũng nhận ra mỗi bước đi catwalks của Mạnh Kha như thể đang rút dần sinh lực của cô ta.

Mà Thương Mẫn cũng có thể nhìn ra được, mặc dù khuôn mặt cô ta vẫn đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cô vẫn có cảm giác khí chất của Mạnh Kha không giống ngày thường chút nào.

Nhưng mà…
Nét tươi cười trên mặt Thương Mẫn bỗng cứng đờ.

Mạnh Kha bước đi rất chậm.

Thương Mẫn có thể cảm nhận được rõ ràng là dường như Mạnh Kha có gì đó không ổn.

Cô đứng dậy, cẩn thận nhìn kĩ Mạnh Kha một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng, sự chú ý của cô dừng lại trên chân Mạnh Kha.

.

Tiên Hiệp Hay
Giày… Đôi giày cao gót màu trắng đó, mặc dù nó trông rất giống với đôi giày Mạnh Kha đi hôm nay, nhưng Thương Mẫn chỉ cần liếc mắt một cái là đã phát hiện ra điều bất thường.


Vi muốn Mạnh Kha tự tin bước đi, để các bước đi của cô ta có thể uyễn chuyển vững chắc nhất, Thương Mẫn đã cố tình chọn đôi giày có thiết kế đầu nhọn gót thô, tuy nhiên đôi giày Mạnh Kha đang đi hiện giờ lại có đầu nhọn, gót giày thì nhỏ dài, sẽ khiến sức lực toàn thân tập trung ở phía trước bàn chân, như vậy thì…
Mạnh Kha đi vào trung tâm sân khấu, cô ta tự tin nở nụ cười với khán giả bên dưới, tao nhã xoay váy mắy lượt, rồi quay người trở lại.

Những tràng pháo tay của mọi người vẫn kéo dài không ngót, tuy nhiên, điều Thương Mẫn quan tâm lúc này lại chỉ có một chuyện duy nhất mà thôi.

Mỗi bước đi của Mạnh Kha, nhìn qua thì có thể thấy rất vững vàng, nhưng nếu để ý thì cơ thể cô ta sắp không xong rồi, thậm chí… Thời điểm cô ta bước xuống bậc thang dưới sân kháu, dấu chân cô đã nhuồốm đầy máu tươi.

Nguy rồi…
Thương Mẫn gần như không còn nghĩ ngợi được gì nữa, cô lập tức rời khỏi ghế dành cho nhà thiết kế, vội vã chạy về phía hậu trường.

Còn Mạnh Kha, sau khi thoát khỏi tầm nhìn của khán giả, việc đầu tiên cô ta làm là quỳ sụp xuống mặt đất.

Chiếc giày bên chân trái của cô ta đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi, chân cô ta đau đến nỗi cả người toát đầy mồ hôi lạnh, lúc này, Mạnh Kha thậm chí còn không có dũng khí để chạm vào chân mình nữa là khác.


“Mạnh Kha!” Thương Mẫn vọt tới, sau khi nhìn thấy Mạnh Kha, cô cảm tháy da đầu mình tê dại như thể sắp nỗ tung vậy.

Tô Huệ Phi bị dọa sợ đến mức không thốt lên lời, nơm nớp lo sợ đi về phía Mạnh Kha.

Sắc mặt Mạnh Kha tái nhợt, Thương Mẫn giúp cô ta duỗi thẳng chân, máu tươi từ cỗ chân Mạnh Kha chảy xuống nền đất làm trên mắt đất đẫm mùi máu tanh.

Hai tay Thương Mẫn không ngừng run rấy, cô cẩn thận cởi bỏ đôi giày trên chân Mạnh Kha, cuối cùng Mạnh Kha không chịu nổi nữa mà kêu lên một tiếng.

Một lưỡi dao sắc bén cắm vào đề giày, lúc này chúng đã hoàn toàn chui vào bên trong bàn chân của Mạnh Kha!.