Ôm Đùi Boss Ác Ôn

Chương 119






“Ừm.” Thương Mẫn thản nhiên thừa nhận.

“Rắc rối to.” Tô Huệ Phi bóp bóp tay Thương Mẫn: “Nếu biết hôm nay sẽ đụng phải nhân vật lớn như vậy thì đánh chết tớ cũng không đến.”
“Cậu Khải.” Mạnh Kha chuyển chú ý của Mâu Khải từ Thương Mẫn tới chỗ mình, vội vàng tiến lên: “Xảy ra việc này là do tôi, cô gái này còn trẻ người non dạ, ngài đừng trách cô ấy, tôi đồng ý dừng thi đấu, thật xin lỗi.”
Thương Mẫn không ngờ Mạnh Kha sẽ bao che cho mình, cô càng xem trọng người phụ nữ này hơn.

“Cô ấy bị thương như vậy cô còn muốn đưa cô ấy lên sân khấu?” Mâu Khải cũng không bị ảnh hưởng bởi Mạnh Kha, vẫn nhìn Thương Mẫn như cũ.

Thương Mẫn nhìn mặt của Mạnh Kha, trong lòng kiên định.

“Mong được thử một lần.” Thông qua hai lần ở chung, cô cảm thấy Mâu Khải là một người ôn hòa dễ nói chuyện hơn so với Mâu Nghiên.


Quả nhiên Mâu Khải cũng không nói nhiều, chỉ ra hiệu với Tiêu Song ở sau lưng: “Tôi rất mong chờ phần biểu diễn trên sân khấu của cô ấy.”
Tiêu Song đẩy Mâu Khải ra ngoài, bỏ lại đằng sau đám người ngơ ngác nhìn nhau.

Cậu Khải cứ vậy mà đồng ý rồi?
“Chuyện này không công bằng!” Người bất mãn đầu tiên là Avrile: “Cô ta như vậy mà có thể biểu diễn thì công bằng với chúng tôi sao?”
Thương Mẫn cười nhẹ một tiếng: “Đây là ý của cậu Khải, nếu cô cảm thấy không công bằng thì đi tìm anh ta đi.”
Avrile tức đến trắng bệch mặt.

“Cô đã muốn rước phiền phức vào người thì làm đi, chỉ còn hai tiếng, ngược lại tôi muốn xem cô có thể làm được gì.” Mộ San trợn mắt với Thương Mẫn.

Thương Mẫn không trả lời, cô kéo Mạnh Kha đi về phía phòng trang điểm của cô ấy.

Mạnh Kha là người mẫu đứng đầu nên có một phòng trang điểm riêng, ba người đi vào, Tô Huệ Phi nhanh chóng khóa cửa lại.

“Tiểu Mẫn Mẫn, sau này cậu mà còn như vậy thì tớ sẽ không dẫn cậu ra ngoài chơi đâu.” Tô Huệ Phi vẫn chưa hoàn hồn.

Mạnh Kha ngồi trên ghế trang điểm, cau mày nhìn Thương Mẫn.

“Tại sao cô lại giúp tôi?” Giọng Mạnh Kha cực lạnh.

“Muốn giúp thì giúp, lắm tại sao như vậy làm gì.” Thương Mẫn xem thường, cô đưa mắt nhìn khắp phòng thì thấy bộ lễ phục màu trắng ma nơ canh đang mặc.


“Không có công không dám nhận thưởng.” Mạnh Kha quật cường như cũ.

“Nếu như cô muốn biết lí do thì sau khi cuộc thi kết thúc cô mời tôi đi ăn lẩu, nếu lúc đó tâm trạng tốt thì tôi sẽ nghĩ cho cô một lí do.” Thương Mẫn đi đến chỗ bộ lễ phục kia: “Đây là bộ lễ phục lần này cô phải mặc?”
“Vốn là vậy.” Mạnh Kha nhìn.

Thương Mẫn đưa tay sờ bộ lễ phục, đuôi bộ lễ phục có ghi nhãn hiệu, trên đó viết ba chữ, Tề Kim Mẫn.

Phong cách thiết kế của Tề Kim Mẫn đúng là rất hợp với khí chất của Mạnh Kha, Thương Mẫn có thể tưởng tượng được lúc Mạnh Kha mặc bộ lễ phục này vào, chắc chắn sẽ cao quý giống như một con thiên nga trắng.

Nhưng dựa vào những gì Mạnh Kha mới nói, lại thêm phản ứng của cô ấy thì Thương Mẫn cũng có thể đoán được Tề Kim Mẫn biết chuyện của Mạnh Kha nên có thu hồi lại bộ lễ phục biểu diễn này.

Thương Mẫn lấy điện thoại ra.

“Lê Chuẩn, giúp tôi một việc.”
Tiêu Song đẩy Mâu Khải ra hậu trường.


Mâu Khải cười, anh nghĩ đến phản ứng ban nãy của Thương Mẫn, cũng cảm thấy hơi t kì lạ.

“Đúng là một người thú vị, mấy lần trước tôi không để lộ thân phận với cô ấy chính vì sợ cô ấy hoảng sợ, hôm nay cô ấy nhìn thấy tôi cũng không quá kinh ngạc.”
“Cậu Khải.” Tiêu Song lại không trấn định được như Mâu Khải, anh ta đẩy Mâu Khải, trong mắt hơi do dự.

“Người phụ nữ của cậu hai lần trước anh muốn tôi điều tra…”
“Ừm, kết quả thế nào?” Mâu Khải nhìn ra ngoài cửa sổ, cuộc thi sắp bắt đầu, đã có không ít người vào ngồi ở ghế khán giả.

“Chính là cô Thương Mẫn lúc nãy.” Tiêu Song do dự một chút rồi nói.

Tay Mâu Khải bắt lấy bánh xe đang di chuyển, biểu hiện lập tức thay đổi..