Ngày hôm qua, Nhiêu Thanh Án chỉ lo tức giận không chú ý tới nam khách mời mới đến.
Khi cô xuống lầu ăn bữa sáng, nhìn thấy trên bàn ăn có một người đàn ông lạ, cô sững sờ hai giây.
Người đàn ông nhìn sang, nở một nụ cười thân thiện: "Xin chào."
"Xin chào." Nhiêu Thanh Án lịch sự đáp lại.
"Tôi là khách mời nam mới tới, Hứa Điềm, là một vận động viên bơi lội." Người đàn ông nhắc nhở.
"A! Tôi biết! Là nhà vô địch Olympic phải không?" Nhiêu Thanh Án đột nhiên nhớ ra, đi tới nắm lấy tay anh ta, "Chào anh chào anh, ngưỡng mộ đã lâu!"
Vẻ mặt Hứa Điềm thụ sủng nhược kinh nói: "Chào cô." Ngày hôm qua gặp cô cũng không thấy nhiệt tình như vậy.
"Anh ăn sáng chưa?" Nhiêu Thanh Án hỏi.
"Tôi đang ăn."
"À, à, anh cứ tự nhiện, cứ tự nhiên."
Tô Toàn dắt chó đi dạo trở về, xích chó ở trong sân, đi vào nhà chuẩn bị ăn bữa sáng.
Sau khi nhìn thấy Nhiêu Thanh Án thì khinh thường hừ một tiếng.
"Cô Tô, ngồi xuống ăn sáng chung không?" Hứa Điềm nói.
"Không," Tô Toàn cầm chút bánh mì với sữa, "Không muốn ngồi chung một chỗ cùng người nào đó."
Hứa Điềm mơ hồ hỏi: "Cô nói tôi sao?"
"Là nói tôi." Nhiêu Thanh Án nói.
"Còn rất tự mình biết mình."
"Đồ lập dị." Nhiêu Thanh Án ghét bỏ nói.
Tô Toàn lườm cô một cái rồi xoay người rời đi.
Hứa Điềm hoàn toàn ngốc tại chỗ, nếu anh ta nhớ không nhầm thì lúc này máy quay đã mở rồi mà? Hai người này ngay cả diễn cũng không diễn sao?
Buổi chiều, tổ chương trình tổ chức cho khách mời đi tham quan các danh lam thắng cảnh gần đó, ngồi cáp treo, đi cầu gỗ, đi thuyền,...!Không chỉ để cho nhóm khách mời vui đùa thoải mái mà còn có thể hâm nóng tình cảm của nhóm khách mời.
Nhiêu Thanh Án vừa chơi xong hai vòng, vốn còn muốn chơi tiếp, đáng tiếc thời gian có hạn nên phải quay trở về.
Cô đứng dậy khỏi thuyền, đang muốn lên bờ thì một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn tới, cô ngước mắt, là Phù Kiêu.
Hiện tại, cô vẫn còn tức giận, đang do dự không biết có nên nắm tay anh hay không.
Nhưng chiếc thuyền đột nhiên lắc lư, Nhiêu Thanh Án hơi lảo đảo, Phù Kiệu vội túm lấy cánh tay cô, vòng tay dài ôm eo cô trực tiếp bế lên bờ.
"Em làm gì mà ngớ ra vậy?" Phù Kiêu hỏi.
"Anh quản em.".
Ngôn Tình Tổng Tài
"Muốn chăm sóc em."
Nhiêu Thanh Án thoáng nhìn lướt qua máy quay, mặt đỏ hồng, đẩy Phù Kiêu đang ôm cô ra, "Tránh ra."
Phù Kiêu ngoan ngoãn buông cô ra, dặn dò nói: "Đứng cho vững."
"Em cũng không phải là trẻ con, làm gì mà không đứng vững được." Nhiêu Thanh Án đi lách qua người anh.
Phù Kiêu liếc mắt với người quay phim một cái, sau đó đi theo Nhiêu Thanh Án.
Tô Toàn vừa mới lên bờ đã quay đầu tìm kiếm Phù Kiêu.
Không thấy người đâu, cũng không nhìn thấy Nhiêu Thanh Án, Tô Toàn vội thu lại nụ cười.
Vốn dĩ cô ta còn tưởng rằng, bọn họ cãi nhau cuối cùng thì cô ta cũng có cơ hội.
Tô Toàn khẽ nghiến răng, cô ta vẫn quyết định đi tìm Phù Kiêu, nói không chừng hai người bọn họ không ở cùng một chỗ đâu.
"Đừng giận nữa được không? Anh biết sai rồi, anh không nên ăn kem của em, anh nên từ từ nói chuyện với em, anh xin lỗi." Ở bên một vách núi bí ẩn hẻo lánh nào đó, Phù Kiêu thấp giọng dỗ dành Nhiêu Thanh Án.
Tô Toàn trốn trong một góc, trợn mắt nhìn Phù Kiêu đối với cô ta thì lạnh nhạt thế nhưng lại ăn nói nhỏ nhẹ mà dỗ dành Nhiêu Thanh Án.
Anh dỗ dành một lúc, Nhiêu Thanh Án chủ động ôm anh, sau đó hai người hôn nhau.
Lòng đố kỵ đốt cháy thần kinh Tô Toàn, giống như bụi gai quấn quanh tim đâm vào máu thịt cô ta.
Tô Toàn giống như không nghe thấy gì cả, lồng ngực phập phồng, vành mắt dần dần đỏ lên, móng tay hung hăng mà cắm vào lòng bàn tay.
Nhiêu Thanh Án miễn cưỡng tha thứ cho mối thù Phù Kiêu ăn mất kem, làm hoà với anh.
Cô nắm tay Phù Kiêu lắc qua lắc lại, trong lúc vô tình thoáng nhìn thấy một quầy bán kem, đột nhiên dừng bước chân lại, nhìn về phía Phù Kiêu.
Phù Kiêu biết cô muốn nói cái gì, bất đắc dĩ nói: "Vẫn chưa thể ăn được."
"Vậy anh cõng em về đi!" Nhiêu Thanh Án sau khi bị cự tuyệt dữ dằn nói.
"Được." Phù Kiêu nở một nụ cười, buông tay cô ra, đưa lưng về phía cô hạ thấp lưng xuống, "Lên đây."
Nhiêu Thanh Án đắc ý cong môi, sau đó nhảy lên, Phù Kiêu đỡ hai chân cô rồi đứng lên.
"Sao anh lại nghe lời như vậy hả?" Nhiêu Thanh Án cười, ghé vào bên tai anh hỏi.
"Còn không phải sợ con thỏ nào đó lại khóc hu hu." Phù Kiêu nói.
"Hừ, còn không phải tại anh bắt nạt em." Nhiêu Thanh Án ôm cổ anh, tay rảnh rỗi sờ sờ yết hầu của anh.
"Em đừng có mà động tay động chân." Phù Kiêu cảnh cáo nói.
"Hì hì, sợ rồi à, nắm yết hầu là nắm vào mạng của anh!"
"Nhiêu, Thanh, Án"
Phù Kiêu đột nhiên lao đi, Nhiêu Thanh Án có chút hoảng sợ, vội ôm chặt lấy cổ anh.
Da đầu khẽ run, "Chậm, chậm một chút..."
Tô Toàn đứng trên cửa sổ tầng hai, nhìn thấy Phù Kiêu cõng Nhiêu Thanh Án trên lưng đi về, ánh mắt trở lên âm trầm.
Tầm mắt cô ta chuyển đến con chó đang ăn thịt dưới sân, một lát sau xoay người rời đi.
Hai ngày trước, Nhiêu Thanh Án đã đặt một đơn điêu khắc ngọc bích thủ công trên thị trấn, Bởi vì đồ vật này là tặng cho Phù Kiêu, cho nên cô không nói với anh mà tự dậy từ sáng sớm lén lút đi đến cửa hàng lấy đá ngọc.
Trên đường trở về, Nhiêu Thanh Án đụng phải Tô Toàn đang dắt chó đi dạo.
Hai người không ai nhường nhịn ai, trợn mắt lườm nhau.
Vốn tưởng rằng như vậy là xong, ai biết chó của Tô Toàn đột nhiên hướng về phía Nhiêu Thanh Án sủa inh ỏi.
Nhiêu Thanh Án hoảng sợ quay đầu lại, con chó lớn nhe nanh trợn mắt mà sủa cô điên cuồng, cô sợ đến mức trái tim đập bình bịch.
Nhiêu Thanh Án cả giận nói: "Tô Toàn, quản chó nhà cô cho tốt!"
"Người ghét chó cũng ghét." Tô Toàn chỉ vào Nhiêu Thanh Án cười ha hả lên, "Nhìn cái bộ dạng nhát gan của cô kìa!"
"Tô Toàn!" Nhiêu Thanh Án nhíu mày quát lên.
"Gâu! Gâu! Gâu!"
Da đầu Nhiêu Thanh Án tê dại, đành phải chạy lấy người, lười ở lại tranh cãi với cô ta.
Ai biết được Tô Toàn thế mà dắt chó nhà cô ta đuổi theo Nhiêu Thanh Án, Nhiêu Thanh Án da đầu nổ tung, nhanh chóng chạy về, "Tô Toàn, cô có bệnh hả! Cút xa ra một chút! Đừng có đi theo tôi!"
"Ha ha ha ha ha...! Tôi cứ đi theo cô đó, dọa chết cô!" Tô Toàn nhìn thấy bộ dạng chật vật của Nhiêu Thanh Án, đắc ý nói, "Cười chết mất ha ha ha ~"
"Gâu! Gâu! Gâu!"
Nhiêu Thanh Án thử ngoảnh lại nhìn con chó to như hung thần, điên cuồng áp sát cô.
Không khỏi rùng mình một cái, "Tô Toàn, con mụ điên này! Cút ra! Tránh ra!"
Đúng lúc này việc ngoài ý muốn xảy ra, con chó to vẫn luôn cố gắng thoát khỏi dây xích thì lúc này đột nhiên thoát ra khỏi dây xích, chạy như điên về phía Nhiêu Thanh Án!
"Aaaaa nắm chặt dây xích!" Nhiêu Thanh Án mở to hai mắt sợ hãi hét lên, ngay tức khắc khát vọng muốn sống trỗi dậy mà vùng lên chạy!
Tô Toàn biến sắc, vội hô: "Nặc Nặc, quay lại! Nặc Nặc!"
Nhưng mà con chó dường như phát điên rồi, căn bản không nghe lời Tô Toàn nói, thẳng một đường đuổi theo Nhiêu Thanh Án.
Nhiêu Thanh Án sợ nhũn cả chân nhưng không thể không liều mạng chạy, sợ chạy chậm chút nữa sẽ bị chó cắn chết.
Cô bị dọa tới khóc, vừa chạy vừa khóc, "Cứu mạng aaaaaa — Phù Kiêu! Phù Kiêu cứu mạng aaaa —"
Buổi sáng nhân viên công tác vốn không nhiều, hơn nữa Nhiêu Thanh Án ra ngoài không có ai biết.
Hôm nay Tô Toàn dắt chó ra ngoài đi dạo cũng không để người khác đi theo.
Cho nên thời điểm nhân viên công tác trong nhà nghe được tiếng cầu cứu của Nhiêu Thanh Án thì phản ứng có chút chậm, chờ tới lúc bọn họ phản ứng lại chạy đến cứu người, chó đã đuổi theo Nhiêu Thanh Á chỉ còn cách một trăm mét.
Phù Kiêu ở trong nhà loáng thoáng nghe thấy Nhiêu Thanh Án gọi mình, anh khó hiểu đi ra ngoài.
Khi thấy Nhiêu Thanh Án còn có cả con chó phía sau, đồng tử đột nhiên co lại, "Án Án!"
"Phù Kiêu!" Nhiêu Thanh Án hai mắt mông lung đẫm lệ mà nhìn Phù Kiêu, vốn dĩ muốn chạy thẳng đến chỗ anh, nhưng đột nhiên cô lại chạy vòng sang hướng khác.
"Án Án! Lại đây Án Án! Nhiêu Thanh Án!!!" Trong mắt Phù Kiêu đầy vẻ khiếp sợ, vội vàng đuổi theo, anh thuận tay cầm một hòn đá ném chó, nhưng cóon chó này không thèm nhìn anh, vẫn tiếp tục đuổi theo Nhiêu Thanh Án.
"Hu hu hu hu hu cứu mạng aaaa..." Nhiêu Thanh Án cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi, cô chạy với tốc độ không thay đổi.
Khi nãy cô thấy Phù Kiêu tay không tấc sắt, con chó kia lại hung dữ như vậy, sợ anh bị chó cắn nên mới chạy vòng đi.
Giờ thì cô có chút hối hận rồi, thà rằng hai người đánh chó còn tốt hơn là một người bị chó đuổi.
Tốc độ của Phù Kiêu rất nhanh, ngay lúc con chó mở miệng lớn định cắn vào cổ chân Nhiêu Thanh Án, anh đã bắt lấy tay Nhiêu Thanh Án dùng sức kéo một cái, đưa cô ra khỏi miệng con chó.
"Phù Kiêu!!" Nhiêu Thanh Án theo bản năng lập tức nhảy lên lưng Phù Kiêu liều chết ôm lấy anh.
"Án Án, em xuống đây, đi trước đi." Phù Kiêu trừng mắt với con chó, nhỏ giọng nói.
Có lẽ là con chó thấy người lạ, còn dám giằng co với nó, thế nên cũng không đuổi theo công kích Nhiêu Thanh Án như vừa nãy nữa mà chỉ đứng yên điên cuồng sủa Phù Kiêu.
"Em...!Em không thể đi được hu hu...!Em sợ ~" Giọng Nhiêu Thanh Án run rẩy đến lợi hại, chỉ có ôm Phù Kiêu mới có cảm giác an toàn.
Phù Kiêu trấn an vỗ vỗ chân cô, "Không sao đâu, đừng sợ."
Nhiêu Thanh Án gật đầu, nhỏ giọng khóc.
Phù Kiêu khẽ nâng mắt, nhìn những người khác cầm công cụ, anh nháy mắt ra hiệu với Thạch Quyền, Thạch Quyền gật đầu.
Những người khác từ từ tới gần con chó, để tránh nó đột nhiên tấn công Phù Kiêu, mà Phù Kiêu thì nhìn chằm chằm con chó, chầm chậm lùi về phía sau.
Vừa đúng lúc ấy, Tô Toàn sốt ruột kêu to một tiếng: "Nặc Nặc, quay lại!" Như là khẩu hiệu phát lệnh cho con chó, con chó đột nhiên tấn công về phía Phù Kiêu!
"Aaaaaaa!" Nhiêu Thanh Án sợ tới mức hét lớn lên.
Phù Kiêu nhanh chóng lùi về phía sau tránh đòn đầu tiên, nhưng động tác của con chó rất nhanh, nhào lên cắn vài lần liên tiếp, mà Phù Kiêu chỉ có thể dùng tay không tránh né hoặc là đánh trả.
Một nhát cắn, miệng chó cắn lên cánh tay Phù Kiêu, anh nhíu mày, hung hăng mà đánh lên người con chó, nhưng con chó lại liều chết cắn lên cánh tay của anh.
Đột nhiên, Phù Kiêu kinh sợ nói: "Án Án đừng xuống!"
Khi nhìn thấy Phù Kiêu bị cắn, Nhiêu Thanh Án sốt ruột muốn chết, thế nên nhất thời quên luôn sợ hãi, từ trên người Phù Kiêu nhảy xuống.
Vừa khóc vừa đấm đá lung tung, túm lông con chó, "Đừng cắn! Đừng cắn! Đừng cắn anh ấy!"
"Án Án!"
Phù Kiêu bị cắn rất mạnh, kêu rên một tiếng, mất máu quá nhiều khiến anh có hơi choáng váng, lại sợ con chó đột ngột tấn công Nhiêu Thanh Án.
Vì vậy anh dứt khoát đánh đuổi, bắt lấy chân con chó mạnh mẽ nện xuống đất, ấn nó xuống, tay còn lại đánh nó.
Cũng may lúc này những người khác đều cuống quýt chạy đến, hỗ trợ giữ chó, đánh chó.
Chỉ một lát sau, con chó đã bị đánh hôn mê.
"Gọi xe cấp cứu! Gọi xe cấp cứu! Hu hu hu hu mau gọi xe cấp cứu đi!" Nhiêu Thanh Án ôm Phù Kiêu trong lòng, gào khóc thảm thiết.
Trước khi Phù Kiêu ngất đi, thứ anh thấy chính là khuôn mặt đẫm lệ đầy lo lắng, kích động của Nhiêu Thanh Án.
Sau khi Phù Kiêu được đưa từ phòng cấp cứu đi ra, Nhiêu Thanh Án mới khẽ thả lỏng một hơi, thân thể trống rỗng mềm yếu mà suýt chút nữa ngã xuống đất, cũng may Vạn Viện Viện kịp đỡ lấy cô.
"Thanh Án, sẽ không sao đâu." Vạn Viện Viện ôm cô, vỗ nhẹ vào lưng an ủi, "Không sao rồi, không sao rồi."
"Ừm..." Nhiêu Thanh Án đáp.
Cô ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tô Toàn đang khóc sướt mướt ở một bên.
Nhiêu Thanh Án nhẹ nhàng đẩy Vạn Viện Viện ra, đi đến chỗ Tô Toàn.
"Bốp!" Một cái tát vang dội tàn nhẫn đánh lên gương mặt trắng nõn của Tô Toàn, mặt cô ta trong nháy mắt sưng đỏ lên.
Tô Toàn từ kinh ngạc, không thể tin nổi, đến phẫn nộ, tiếp đến là tức giận không thể kìm nén, "Cô đánh tôi!"
"Tôi đánh cô đấy!" Nhiêu Thanh Án lại vung tay tát cô ta cái nữa, Tô Toàn làm sao chịu được uất ức này, bật người lên lao vào đánh nhau với Nhiêu Thanh Án.
Người xung quanh giật mình xong, vội chạy lên giữ lấy hai người đang muốn đánh nhau.
"Buông ra! Vừa rồi cô ta đánh tôi mấy người không thấy à!" Tô Toàn hét lớn.
"Buông ra!" Nhiêu Thanh Án không nhịn được muốn vùng khỏi trói buộc, hai má đỏ bừng mà mắng, "Tô Toàn, cô chờ đó! Chờ tôi hạ độc chết con chó của cô rồi mang đi nấu lẩu! Cô là đồ thủ phạm thả chó!"
"Nhiêu Thanh Án cô nói láo! Là con chó tự thoát ra khỏi dây xích!" Tô Toàn tức giận đến mức giọng khàn khàn.
"Tôi không hề nói láo, trong lòng cô tự hiểu rõ! Kẻ sát nhân chính là cô! Tô Toàn! Cô là kẻ sát nhân!" Nhiêu Thanh Án tức giận hét lên.
"Cô ngậm máu phun người aaaa!"
Vạn Viện Viện gắt gao ôm lấy thắt lưng Nhiêu Thanh Án.
Không ngờ Nhiêu Thanh Án bình thường trông mềm yếu, khi nổi nóng lại hung dữ như vậy, thật sự là mở mang tầm mắt.
Đến lúc Triệu Khê Ngọc với Tô Tầm Khải chạy tới đã thấy được cảnh tượng hỗn loạn này.
"Các người làm cái gì vậy?" Tô Tầm Khải nhíu mày, trầm giọng nói.
Tất cả mọi người nhất thời im lặng, cùng quay đầu nhìn về phía Tô Tầm Khải và Triệu Khê Ngọc..