Ôm Đùi Bạn Trai Cũ

Chương 23: 23: Chương Trình Tình Ái 14 Cãi Nhau





Thời tiết càng ngày càng nóng, buổi sáng Nhiêu Thanh Án mặc bộ váy ngắn hở lưng, còn chưa đi được mấy bước đã bị Phù Kiêu kéo trở về phòng.
Dưới những lời vừa thuyết phục vừa ra lệnh của Phù Kiêu, Nhiêu Thanh Án miễn cưỡng mà đổi cái váy ngắn thành một cái váy dài, nhưng vẫn hở lưng — Phù Kiêu nhẫn nhịn, vẫn là tùy cô ấy.
Bởi vì là chương trình tình ái du lịch, tất cả mọi người không thể ở mãi trong phòng điều hoà, cho nên tổ chương trình đã sắp xếp một vài trò chơi để gia tăng cảm tình của nhóm khách mời.
Địa điểm tổ chức trò chơi là công viên Phong Hoa.
Quy tắc trò chơi là nam nữ khách mời trong thời gian quy định, dựa theo yêu cầu tìm được người có duyên với mình, chia nhóm sẽ thông qua rút thăm.

Trừ Phù Kiêu là đi cửa sau, để anh với Nhiêu Thanh Án ở cùng một nhóm.
Nhưng bởi vì số khách mời không phải số chẵn, thế nên dĩ nhiên sẽ có một người bị lẻ ra, tổ chương trình thừa dịp này của trò chơi đưa thêm một khách mời nam vào.

Hôm nay hình như là ngày lễ gì đó, có rất nhiều người cả trai lẫn gái đều mặc hán phục đến công viên này chơi, Nhiêu Thanh Án tò mò, đi theo dòng người đến xem.
Tới một cái tháp cổ, du khách tụ tập thành một vòng để nhìn cái gì đó, Nhiêu Thanh Án chen vào, kiễng chân lên xem, mới biết là có diễn viên biểu diễn "Bạch xà truyện".

Cô xem một lúc thì thấy nhàm chán, cộng với cả người chen chúc đến nóng nực, dứt khoát quay người đi.
Nhiêu Thanh Án dự định mua kem ăn trước, rồi mới đi tìm Phù Kiêu.

Ngay lúc cô mua kem, phía sau truyền tới giọng nói quen thuộc: "Nhiêu Thanh Án."
Nhiêu Thanh Án nhận lấy kem, quay đầu lại nhìn, thấy là Phù Kiêu thì nở nụ cười: "Em còn chưa bắt đầu đi tìm anh, sao anh tìm được em nhanh vậy?"
Phù Kiêu không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm vào cây kem của cô, Nhiêu Thanh Án vội đem kem giấu ra sau lưng, vẻ mặt chột dạ.
"Lại đây." Phù Kiêu nói.
Nhiêu Thanh Án chậm rì rì đi qua.
"Giấu cái gì phía sau?"
"Kẹo bông." Nhiêu Thanh Án nói dối trắng trợn.
Phù Kiêu nở nụ cười, "Em nghĩ anh bị mù chắc? Lấy ra đây."
Nhiêu Thanh Án mếu máo lấy kem ra, ánh mắt mang theo vẻ cầu khẩn: "Em chỉ ăn hai miếng thôi ~"
"Hai miếng cũng không được." Phù Kiêu muốn lấy kem trong tay cô đi, Nhiêu Thanh Án liều chết không buông, "Bỏ tay."
"Em không, đây là dùng tiền em mua!"
"Nhiêu Thanh Án, bỏ tay." Phù Kiêu nhíu mày.
"Em không —"

Phù Kiêu nhanh tay nhanh mắt muốn nhân cơ hội cắn đầu kem của Nhiêu Thanh Án, "Quên ngày hôm qua em đau như thế nào rồi hả? Còn dám ăn đồ lạnh?"
"Bây giờ em không thấy đau nữa."
"Không được, không được ăn."
"Anh quản em nhiều vậy!"
Phù Kiêu thấy khuyên không được, trực tiếp cúi đầu cắn hai ba miếng hết sạch cây kem của Nhiêu Thanh Án.
Nhiêu Thanh Án không thể tin nổi mà nhìn anh, "Anh, anh đền tiền đi!"
"Đền thì đền."
"Anh đền kem cho em!"
"Giờ thì không được."
Nhiêu Thanh Án uất ức chết được, mắt nhìn như muốn khóc, Phù Kiêu cuống cuồng vội vàng nói: "Dừng lại."
Nhiêu Thanh Án không dừng lại, nước mắt đua nhau rớt xuống.
"Không phải anh không cho em ăn, em vừa mới tới tháng sao có thể ăn đồ lạnh." Phù Kiêu tận tình khuyên nhủ, lại dỗ dành nói, "Chờ em khỏe rồi, anh đền cho em được không?"
"Hu hu hu anh ăn mất kem của em hu hu hu..." Nhiêu Thanh Án biết Phù Kiêu vì muốn tốt cho cô, nhưng không biết vì sao cô lại rất tức giận, rất ủy khuất, "Sau này anh đền cho em cũng không phải bây giờ!"
Phù Kiêu bất đắc dĩ mà nhìn xung quanh, không ít người đang lén lút nhìn bọn họ, "Án Án, nghe lời, đừng khóc nữa, em thật sự không thể ăn."
"Em mặc kệ! Anh bắt nạt em hu hu hu..." Nhiêu Thanh Án tức giận tới dậm chân, nước mắt rơi như mưa.
Phù Kiêu có chút luống cuống cùng nóng nảy, không phải chỉ là một que kem thôi sao, thế nào mà nói khóc là khóc.
Anh tự mình ngẫm lại, nhất thời do dự, chẳng lẽ thật sự là anh sai rồi? Nhưng nhớ lại gương mặt đau khổ của Nhiêu Thanh Án ngày hôm qua trước mặt anh, anh cảm thấy bản thân mình không làm gì sai.
Anh đành phải tiến lại gần chỗ cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, ôn nhu mà giảng giải đạo lý: "Án Án, giờ đang ở nơi đông người, em thật sự phải vì vậy mà khóc sao?"
Tiếng khóc của Nhiêu Thanh Án dừng một chút, lau nước mắt lên quần áo anh, sau đó đẩy mạnh anh ra, đôi mắt đỏ hoe nói: "Em giận rồi, em không để ý đến anh nữa!" Sau đó xoay người bước đi.
"Án Án, Án Án em nói lý chút đi, anh đều là vì tốt cho em.

Đừng tức giận." Phù Kiêu bước theo sau, "Chờ em khỏe rồi anh đưa em đi mua được không?"
"Em không cần." Nhiêu Thanh Án mặt đỏ bừng vì nắng, trong ánh mắt còn đọng chút hơi nước, tức giận nói.
"Anh xin lỗi, anh xin lỗi.

Nhưng mà hiện tại em thật sự không thể ăn kem."
"Anh quản em! Em không cần anh lo! Em mặc váy anh cũng quản, em ăn kem anh cũng quản! Cái gì anh cũng quản!" Lúc hai người đi tới một nơi khá vắng vẻ, Nhiêu Thanh Án không nhịn được nữa dừng bước chân lại nói.
Nhóm quay phim hết sức nín thở, sợ bị hai người họ phát hiện ra còn có sự tồn tại của bọn họ.
"Anh không quan tâm đến em thì ai quan tâm?" Phù Kiêu cũng có chút tức giận, "Nhiêu Thanh Án, em đừng có mà cố tình gây sự."

Lời này vừa nói ra chính là đổ thêm dầu vào lửa, Nhiêu Thanh Án càng thêm tức giận: "Em cố tình gây sự? Em cần anh lo sao? Em cầu xin anh quản sao? Anh cho rằng anh là ai? Ai muốn anh quản!"
Nhóm quay phim liếc nhìn nhau: Kích thích!
"Hừ, anh là ai? Nhiêu Thanh Án em không phải thực sự quên rồi?" Phù Kiêu tức quá hoá cười, "Hiện tại người có tư cách quản em nhất chính là anh, em nghe thì nghe, không nghe cũng phải nghe."
Chẳng qua là kim chủ hợp đồng, chẳng qua là kim chủ quan hệ lợi ích, luôn bày ra bộ dạng quan tâm tới cô làm gì, giả vờ như người nhà cô vậy làm gì? Thật là buồn cười.
Dù sao cô cũng không còn người thân, không ai quan tâm cô.

Mà người này một mực nói không có khả năng thích cô, nhưng chính người bạn trai cũ vốn chỉ có quan hệ lợi ích này lại nói anh có tư cách quản cô, Nhiêu Thanh Án càng nghĩ càng muốn khóc, cô thật là thảm.
Phù Kiêu và Nhiêu Thanh Án nhìn nhau chằm chằm, yết hầu anh khé động một chút, nháy mắt ra hiệu cho người trong tổ chương trình rời đi.

Anh sợ lát nữa không khống chế được bản thân làm ra cái gì đó bị quay lại sẽ không tốt lắm.
"Anh làm gì thế!" Nhiêu Thanh Án thấy người quay phim đều đi hết, nhận thấy được chút nguy hiểm, vội nói lớn.
"Đi đâu?" Phù Kiêu kéo Nhiêu Thanh Án đang muốn chạy, trầm giọng nói.
"Anh, anh muốn làm gì?" Nhiêu Thanh Án ngoài mạnh trong yếu nói.
"Giảng đạo lý với em, em có nghe không?" Phù Kiêu nói.
"Không nghe!" Nhiêu Thanh Án nghiêng đầu hừ nói.
"Được, vậy em nói cho anh biết, anh là ai?" Phù Kiêu mạnh mẽ kéo mặt cô quay quay lại đây, "Hửm? Không phải em đã quên em ký hợp đồng với ai?"
"Hừ, không phải chỉ là kim chủ sao, không phải chỉ là ông chủ sao, ai nói ông chủ thì có thể quản đời sống cá nhân của người khác?" Nhiêu Thanh Án cười lạnh, "Không biết còn tưởng anh là bạn trai em cơ đấy."
Phù Kiêu có chút nghẹn lời, yên lặng mà nhìn chằm chằm vào cô không nói lời nào.
Nhiêu Thanh Án đợi một lúc, có chút thất vọng, cụp mắt nói: "Dù sao anh không phải bạn trai em, cũng không phải chồng em, lại càng không phải bố em, không có tư cách quản em."
Phù Kiêu nghiến răng, tức giận tới mức không nói lên lời, nhưng nhất thời cũng không nghĩ ra cách phản bác.
Hai người tương đối trầm mặc trong chốc lát, Phù Kiêu mở miệng nói: "Bây giờ cả người em đều là của anh, ngay cả một sợi tóc cũng là của anh." Còn nhấn mạnh, "Hiện tại anh là người có tư cách quản em nhất.

Em xem anh là bạn trai, là chồng, là bố đều được."
Nhiêu Thanh Án kinh hãi nâng mắt, nhất thời tâm loạn như ma, không biết Phù Kiêu đang có ý gì.
"Chỉ có một năm." Phù Kiêu nói.
Trái tim Nhiêu Thanh Án lại chùng xuống, không nhịn được nói: "...!Anh có bệnh hả?"
"Nếu nói như vậy thì hai chúng ta đều có bệnh." Phù Kiêu cười nói.
Ngực Nhiêu Thanh Án hơi phập phồng, nhìn anh vài giây rồi mới nói: "Nói như vậy, em cũng có thể quản anh sao?"

"Em quản anh còn ít sao?" Phù Kiêu hỏi ngược lại.
"Em quản anh khi nào?" Nhiêu Thanh Án sửng sốt một chút.
Trước còn quản anh hút thuốc đây.

Phù Kiêu nói trong lòng.
"Tùy ý."
Nhiêu Thanh Án nửa tin nửa ngờ, chần chờ trong chốc lát rồi nói: "Trong một năm đó, anh không thể đi tìm người phụ nữ khác, không được kết hôn."
"Làm sao, em nghĩ rằng anh ký hợp đồng với em, còn có thể đi tìm người phụ nữ khác?" Phù Kiêu nhíu mày nói.
"Nói không chừng còn để em chăm sóc vợ anh ở cữ nữa ý." Nhiêu Thanh Án nhỏ giọng nói.
Phù Kiêu đau đầu: "Nhiêu Thanh Án, trong đầu em toàn nghĩ cái gì vậy?"
Để giấu đi sự xấu hổ, Nhiêu Thanh Án "Hừ" một tiếng.
"Được rồi, bây giờ đã giải quyết được vấn đề anh có thể quản em rồi chứ?"
Nhiêu Thanh Án có chút không cam lòng, chưa xuôi: "Thế cũng không ảnh hưởng tới việc em tức giận vì anh ăn kem của em, việc nào ra việc đấy."
"Cái này sao là việc nào ra việc đấy? Đây chính là một việc."
"Không phải."
"Nói lý."
"Không nói."
"Rốt cuộc em muốn thế nào?" Phù Kiêu bất đắc dĩ nói.
Nhiêu Thanh Án lại nổi khùng, "Em không muốn thế nào cả! Dù sao em cứ tức giận, em buồn, em cố tình gây sự được chưa!"
Phù Kiêu: "..."
Nhiêu Thanh Án trừng anh một cái, xoay người rời đi, lại đột nhiên bị người túm lấy cánh tay ấn ở trên tường, "Anh, anh, anh muốn làm cái gì!"
"Chỗ này của anh vẫn còn chút vị kem, bằng không em nếm thử chút?" Phù Kiêu chỉ vào môi mình nói.
"Anh ưm ưm ưm..."
Không giải quyết được, hôn xong vẫn không giải quyết được.

Tuy rằng Nhiêu Thanh Án được hôn xong mặt như hoa đào, ngượng ngùng không thể nói thành lời, nhưng đối với que kem kia vẫn canh cánh trong lòng.
Rốt cuộc là tên thất đức nào nói bạn gái tức giận thì hôn một chút là được? Tuy rằng Nhiêu Thanh Án không phải bạn gái anh nhưng đại khái cũng gần như vậy.
Bỏ đi, từ từ cũng sẽ nguôi giận.

Phù Kiêu không để cho cô phản kháng, nắm tay cô đi hoàn thành nhiệm vụ trò chơi.
Nhiêu Thanh Án là diễn viên, cho dù hờn giận với Phù Kiêu khó tiêu tán.

Nhưng ở trước máy quay, gương mặt vẫn như rất hòa thuận với anh.


Đợi đến lúc trở lại mới lộ ra nguyên hình.
Nhiêu Thanh Án đi lên tầng dẫm lên sàn gỗ kêu rầm rập, thể hiện thái độ bực dọc của cô vào giờ phút này.
"Làm sao vậy, anh lại chọc cô ấy tức giận rồi?" Vạn Viện Viện nhìn theo bóng lưng Nhiêu Thanh Án đi lên tầng, nhỏ giọng hỏi Phù Kiêu.
Phù Kiêu bất đắc dĩ nói: "Cô ấy muốn ăn kem, tôi không cho cô ấy ăn thì giận dỗi."
Biểu cảm của Vạn Viện Viện một lời khó tả.
"Tôi sai rồi sao? Ngày hôm qua cô ấy còn đau bụng, làm sao có thể ăn loại đồ lạnh như kem được." Phù Kiêu nói như đang cầu sự tán đồng.
"Anh nói với cô ấy thế nào?" Vạn Viện Viện hỏi.
"Tôi ăn sạch kem của cô ấy."
Vạn Viện Viện "hí" một tiếng, nói: "Đáng đời." Lại bồi thêm một câu, "Tôi nói anh đó."
Phù Kiêu: "???"
Vạn Viện Viện: "Lúc lòng anh đang tràn đầy vui sướng khi có một món đồ nào đấy, đột nhiên đồ vật đó bị cướp đi, anh có tức giận không?"
"Cái này giống nhau sao?" Phù Kiêu hỏi.
"Dù sao thì đối với cô ấy là giống nhau."
"Chỉ vì một cây kem? Lòng tràn đầy vui sướng?" Phù Kiêu nhíu mày khó hiểu.
"Mùa hè thì kem chính là nhất.

Thật là." Vạn Viện Viện lắc đầu, lại nói, "Anh sẽ không nói cô ấy cố tình gây sự chứ?"
Sắc mặt Phù Kiêu cứng đờ.
Vạn Viện Viện nhìn biểu cảm của anh thì biết là nói rồi, lại hỏi: "Lúc cãi nhau, anh không có hỏi cô ấy rốt cuộc muốn thế nào chứ?"
Vẻ mặt Phù Kiêu vẫn ngưng đọng, chần chờ hỏi: "Hai câu này có vấn đề gì không?"
Vạn Viện Viện lườm anh một cái: "Anh xong rồi." Nói rồi bước đi.
Một mình Phù Kiêu đứng ngổn ngang trong gió, lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển.
Vào ban tối Nhiêu Thanh Án không viết thư cho Phù Kiêu, vẫn tức giận đến ngày hôm sau.
Mà Phù Kiêu ở trên trang web tìm tòi suốt cả một đêm 《Bạn gái tức giận phải dỗ thế nào》 《Ăn kem của bạn gái sẽ thế nào》 《Nói bạn gái cố tình gây sự sẽ thế nào》 《Nói với bạn gái em rốt cuộc muốn gì có hậu quả thế nào》 《Nói bạn gái cố tình gây sự khiến cô ấy tức giận phải dỗ thế nào》...
Sáng sớm mới tỉnh, Phù Kiêu ở trên giường thở dài một hơi.
Lam Ôn Mậu ở cùng phòng hỏi: "Làm sao vậy?"
"Cả đêm qua gặp ác mộng." Phù Kiêu dùng ánh mắt vi diệu nhìn về phía Lam Ôn Mậu.
"Anh mơ thấy ác mộng, thì nhìn tôi như thế làm gì?" Lam Ôn Mậu kì quái nói.
Phù Kiêu lắc đầu.

Anh mơ thấy, sau khi anh chọc cho Nhiêu Thanh Án tức giận, Nhiêu Thanh Án bỏ chạy cùng Lam Ôn Mậu, sau đó thì anh tức đến tỉnh giấc..