Ôm Con Đi Làm Phú Ông Giàu Có

Chương 11: 11: Gia Đình






" Ưm...".

Trong lúc mơ mơ màng màng, hắn như cảm nhận được ai đó đang dàng ôm lấy mình từ nơi ấm áp nào đó mà bế lên.

Cơ thể như được ai đó vỗ về, xoa dịu.

Vô thức không hề kháng cự bởi hành vi càn quấy của người nọ.

Thậm chí hơi lệ thuộc vào khí tức thanh mát đó.

Ý thức hắn dần bắt đầu tan rã, mất đi nhận thức.

Đến khi nghe được một cỗ mùi hương thơm lừng của đồ ăn, mới dằn lòng mà chịu tĩnh vì đói.

Cái bụng trống rỗng làm hắn thật khó chịu, ngồi dậy theo thói quen đỡ cái bụng tròn.

Xoa xoa huyệt thái dương, mở mắt ra mà nhìn người đối diện.

Là Trương Ân.

Không hiểu sao dù còn cảm thấy khá mệt mỏi vì chưa nạp đủ dinh dưỡng, nhưng hắn lại cảm thấy lại rất ổn, tốt hơn nhiều.

Rất có tinh thần, cơ thể cũng ở trạng thái thả lỏng thư thái nhất.

Như được uống Hoàng Liên vậy, dễ chịu cực kì.

Khác hẳn tình trạng vặt kiệt sức lực hắn như trước đây.

Chắc có lẽ là công hiệu của tinh dầu đã phát huy hiểu quả đi.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, hừng đông đã sắp ngã bóng rồi.

Không còn sớm nữa.

Trương Ân thì đang loay hoay trên bàn chính giữa căn phòng mà chuẩn bị gì đó.


Nhìn kĩ thì ra đang dọn vịt quay, chỉ cần nghe mùi là biết đây đích xác là món ruột của hắn.

Đúng thật là biết cách làm mình cảm động không thôi, ở nơi xa xôi như thế này mà có món của kinh thành thật sự là điều hiếm có.

Hắn thật sự là gặp may rồi.

Toan bước xuống giường thì đột nhiên khựng lại.

Hạ thân hắn hơi tê tê, xon xót ở đấy huyệt.

Sắc mặt Huyền Dao không được tốt cho lắm hơi tái xanh lại, nếu không phải vì chuyện sơ xuất buổi trưa.

Thì có lẽ hắn đã nghĩ mình vừa bị ai đó khinh nhục qua, vì cảm giác này quá giống với viên phòng trước đây.

Nhưng hắn còn có thể đứng vững không một chút cố sức nào, vậy cái suy nghĩ vừa mới lước qua kia là không thể nào.

So với trước đây lại càng không giống, ngoài cảm giác hơi đau đau ra thì hoàn toàn không có ngoại vật ô uế nào ở trong cả.

Là do hắn quá đa tâm rồi, việc đó làm sao có thể chứ.

Đều tự mình dọa lấy mình.

Thật đúng là kẻ ngốc mà.

Trấn an cảm xúc sợ hãi lẫn lo lắng của mình xuống, đỡ lấy thành giường đứng lên.

Nhìn xuốn thân người mình, thầm nghĩ:
Y phục chỉnh tề như vậy chắc là Trương Ân đã thay cho hắn đi, vậy thì người bế hắn lên giường chắc có lẽ cũng là y rồi.

Tâm còn hơi không an tĩnh được, khe khẽ mà cẩn thận dò hỏi Trương Ân.

" Là huynh thay y phục cho ta sao? "
Trương Ân cũng không mấy chú ý đến hắn chuyên tâm nhận lấy thức ăn lẫn mâm cơm muỗng dĩa từ người hầu bàn của khách điếm.

Vừa bày ngăn nắp đâu ra đấy vừa thong thả trả lời câu hỏi của hắn.

Giọng hơi ẩn khinh thường lẫn trách móc đều đều trả lời.

" Chứ người nghĩ thần thánh phương nào? Lúc ta về không thấy ngươi đâu cả, thì ra là nằm ngủ như chết trong thùng tắm."
Nghe y trách móc mà hắn thầm ấm áp trong lòng.

Dù có nghe chửi cũng đáng, đã bao nhiêu lâu rồi hắn mới cảm nhận được.

Đây mới chính là không khí của gia đình a ~
" Ta thấy vậy mới vớt ngươi lên, lần sau đừng như thế nữa.

Tắm lâu không tốt cho ngươi, phải nghĩ đến bảo bảo nữa chứ..."
Mặc Trương Ân lãi nhãi như gà mẹ, hắn không cãi lại nữa lời.

Cười thật vui vẻ nghe y mắng.

" Ta biết rồi mà, huynh cứ y như là mẹ của ta không bằng ".

Hắn cười khúc khích ngồi vào bàn ăn, xẻ cái đùi vịt phần mà hắn thích nhất bất chấp hình tượng mà ăn ngấu nhiến.

Mùi vị thật giống.

Đúng là vịt Quế Hoa hàng thật giá thật đầu bảng ở trong kinh thành.

Thật khiến hắn tò mò về vị chủ tiệm này.

Nếu được hắn muốn học hỏi một chút đỉnh tay nghê.

Cũng đã lâu lắm rồi không vào bếp, chắc đã lục nghề rồi.


Cầm kiếm còn được chứ cầm dao trong nhà bếp thì hắn quả thực không chắc lắm.

Sợ đã quên cách cầm như thế nào rồi.

Chuyện đó tạm thời bỏ qua một bên đi.

Bắt đầu công cuộc đánh chén cho no nê cái đã.

Đã lâu rồi hắn không được thử cái hương vị này, quả là rất tuyệt.

Huyền Dao thầm cảm thán trong lòng.

Hắn phải ăn thật khỏe, nghĩ ngơi được ngày nào thì hay được ngày đó.

Tuyệt đối không thể để tình trạng ban sáng tái diễn một lần nữa.

Sờ xuống vị trí bụng, xoa xoa.

Nở nụ cười vui vẻ nở rộ như hoa.

Vừa ôn tồn vừa dịu dàng của tình phụ tử thiên liêng.

Đột nhiên nhớ đến việc gì đó, thần sắc hắn hơi lo lắng mà nhẹ nhàng dò hỏi người đang cắm đầu vào bát cậm cụi ăn kia.

" À mà Trương Ân, lần này chúng ta sẽ được nghĩ ngơi ở đây bao nhiêu ngày? Chắc không phải là ngày mai liền xuất phát chứ.

"
Việc này rất quan trọng đối với hắn, hắn vừa mới tịnh dưỡng cho tốt hơn một chút nếu như phải đi tiếp e rằng không trụ được lâu.

Rất nguy hiểm cho hắn và bảo bảo, vừa mới nghĩ không muốn xảy ra bất trắc gì cho bé nữa.

Giờ đây lại như thế này khiến hắn thật sầu muộn.

Trương Ân thấy hắn cau có mặt mày xám xịt, biết hắn đang nghĩ gì mà phì cười.

Như dỗ trẻ con mà hướng hắn cười trấn an.

" Ta biết ngươi đang nghĩ gì, yên tâm.

Lần này sẽ lâu hơn cụ thể là ba ngày đủ cho người hồi lại sức lực.

"
Huyền Dao nghe y thông báo mà mừng như điên.


Còn cố chấp hỏi lại để khẳng định điều mình nghe là sự thật.

" Thật sự, lừa ngươi làm gì.

Trưởng hành đoàn đã đưa ra thông báo như vậy, ngươi cứ yên tâm mà nghĩ ngơi.

"
Cảm đoan với hắn.

Chắc như đinh đóng cột.

" Lần này đã chuẩn bị tốt hơn trước đó nhiều lắm, sẽ không khiến ngươi mệt mỏi như trước đây nữa đâu.

Ta hứa đây.

"
Mắt hắn sáng rỡ như đứa trẻ được kẹo, trì mến cười hướng y cảm ơn không ngớt miệng.

Không khí ấm áp như gia đình làm Trương Ân cũng bị vui lây.

Cảm động không gì sánh bằng khi hai kẻ cô đơn cùng nhau làm điểm tựa.

Bọn họ còn có tương lai thật dài thật đẹp.

Tuyệt đối không thể để vuột mất vì những chuyện không vui trong quá khứ.

Vì nó đã không còn đáng để bận tâm nữa.

Ta và ngươi sẽ mãi là gia đình của nhau.

Chúng ta sẽ tự tạo nên một gia đình cùng với sinh linh nhỏ bé này.

Ta hứa.

(//@_ @)// XIN CHÀO CÁC ĐỘC GIẢ.