Ôm Con Đi Làm Phú Ông Giàu Có

Chương 1: 1: Tiết Tử






Hỏa Liên được coi là tứ đại quốc hùng mạnh của đại lục, nước non thịnh vượn.

Dân chúng cũng được coi là an cư lạc nghiệp, tiền đồ sáng lạn.

Vua tân nhiệm cũng thật biết cách làm cho dân được hưởng thụ.

Cơm áo không lo, cơ hội kiếm việc làm cũng đa dạng nghành nghề có thể thỏa sức mà chọn.

Bình định thiên hạ tài chí mưu lược vạn phần, là đấng anh minh trẻ tuổi mười phân vẹn mười, nếu không có gì ngoài ý muốn.

Thái bình có thể kéo dài hơn cả trăm năm.

Tiền đồ trải rộng vô lượng, tất đất tất vàng.

Nghe thật tuyệt biết bao.


Nhưng mấy ai biết sự hô hào sùng kính của dân chúng, sự hưng thịnh của đất nước mà y đang có bây giờ.

Nào không phải hắn ban cho.

_______________
Đất nước không thái bình thì lấy gì để hưng thịnh đây?
Bao nhiêu năm chinh chiến sa trường, kẻ sau nằm xuống kẻ trước tiến lên.

Trả giá bao nhiêu là thứ, là mồ hôi là nước mắt là hy vọng...!
Rốt cuộc thứ nhận lại từ ngươi phải chăng là ánh mắt lạnh lùng, là tội danh phản quốc mà gán lên.

Ta là con người, ta cũng biết mệt mỏi.

Sự hy vọng đến cuối cùng lại biến thành nổi thất vọng một cách cùng cực như thế.


Buồn cười làm sao.

Nhỉ???
Nếu đây là quyết định của ngươi, thì ta đành tuân chỉ không bằng vân lệnh vậy.

Bệ hạ cao quý của ta.

Ta không ngại khổ, nhưng còn với sinh linh đang từng ngày lớn lên trong bụng ta đây.

Ngươi nói xem, ta phải làm sao bây giờ?
______________
Người thật biết cách dày vò, khi ta đã cầu tình đến thế.

Vậy thì, chúng ta đành ân đoạn nghĩa tuyệt đi.

Kết thúc tất cả đi.

Bệ hạ.