Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 26: Năm ấy mẹ anh biết




Bên ngoài, Chân Dịch đứng dựa vào cửa xe nhìn tôi, tôi tôi bỗng đánh thụm một cái, thật giống như đang hẹn hò vậy. Anh thấy tôi bước ra, tay ném điếu thuốc đang hưt giở xuống đất rồi vòng sang bên kia mở cửa cho tôi vào. Cửa xe giống như xe của người dơi vậy, anh lại đổi xe rồi. Tôi hơi bối rối trước hành động lịch thiệp của anh, phải biết rằng trước đây luôn là tôi mở cửa cho anh chứ anh làm sếp, đời nào mở cửa cho nhân viên chứ. Tôi hơi có cảm giác vui sướng, đúng là chuyển công tác có khác.

Anh ngồi vào ghế lái, khởi động xe, tiếng động cơ chạy êm ru, ôm sát trên mặt đường. Chỉ là tốc độ này hơi chậm. Tôi nhìn đồng hồ đo tốc độ... 25k/h tốc độ này đúng là sỉ nhục chiếc xe cao cấp này mà.

"Này, anh không thấy là quá chậm sao?"

Tôi hỏi

"Không thấy, anh thấy tốc độ này là phù hợp rồi. Đi nhanh quá thì cũng không được ở bên em lâu, 40% mà phải dùng trọn vẹn chứ"

Lưu manh, tôi mắng thầm.

Mắt anh dừng trên bộ đồ của tôi, vẻ mặt như bị táo bón:

"Bộ đồ này..."

Sao? Ý kiến? Định chê tôi mặc đồ xấu chứ gì? Liếc mắt sang anh, anh mặc một chiếc thun chui đầu trông thoải mái vô cùng, phía dưới là quần dài màu đen, tuy đơn giản nhưng vẻ kiêu ngạo của anh không bớt đi chút nào. Chết tiệt sao anh mặc cái gì cũng đẹp vậy? 

"Bộ đồ này hơn 2000 đô đấy"

Tôi bực dọc nói.

Anh khẽ nghiêng đầu, ánh đèn đường phủ lên sống mũi cao cao và ánh mắt anh khiến tôi thấy anh bỗng trở nên ôn hoà dịu dàng. Không phải kiểu ôn hoà của Mạnh Tưởng Nhiên mà là kiểu chỉ ôn nhu với một mình tôi...

"Quần áo của phụ nữ đúng thật là một gia tài."

Tôi nhìn chiếc áo hiệu gucci của anh. Anh già à? Cái áo này của anh còn đắt gấp mấy lần của áo lẫn quần của tôi đấy.

"Đi ăn đồ Ý nhé?" Anh hỏi.

Tôi nhắm mắt dưỡng thần, ý tứ tuỳ anh. 

Đứng trước nhà hàng Ý, tôi hối hận vô cùng, bởi vì nơi sang chảnh như vậy mà tôi lại mặc đồ ngủ? Tôi nhìn sang Chân Dịch, đại gia à, anh ăn mặc cũng thật đơn giản mà dắt tôi vào đây à?

Chân Dịch như nhận thấy ánh mắt khác thường của tôi, cườ một cái rồi vô cùng tự nhiên mà đặt tay lên vai tôi kéo một cái, tôi liền dựa vào lồng ngực anh. Sự tiếp xúc bất chợt làm tôi hơi khó chịu, dù sao thì Chân Dịch cũng là cái tên đứng đầu trong cuống sổ "cần phải tránh xa" của tôi.

Đẩn tay anh ra, tôi cúi đầu ho một tiếng:

"Tôi tự biết đi" 

Tệ thật, tự nhiên lại xấu hổ.

Chân Dịch cười, chọc cho nét đỏ trên mặt tôi càng lan rộng, tôi thẹn quá hoá giận lườm anh:

"Cười gì chứ? Nói chuyện cho nhanh, tôi còn nhiều việc phải làm."

Đồ ăn được gọi lên, sự cung kính trong cách phục vụ và độ ch chút cho món ăn lâu rồi tôi chưa được tiếp xúc khiến tôi hơi ngượng ngập, người phục vụ rót cho tôi và Chân Dịch mỗi người một ly rượu vang rồi cúi chào chúc chúng tôi ngon miệng bằng tiếng Ý. 

Thức ăn thơm lừng, dưới ánh đèn vàng và tiếng nhạc mọi thức đều lãng mạn, một không gian như vậy, thật đáng tiếc cho người đã chết lòng như tôi.

Nhấp một ngụm rượu, tôi hướng Chân Dịch đang cúi xuống cắt thịt, ngón tay thon dài cầm dao bạc cắt thành từng miếng to vừa phải, xong xuôi anh đổi đĩa của mình cho tôi, nhìn thịt lấp lánh trên chiếc đĩa trước mắt, tôi mở miệng giọng dịu đi nhiều:

"Chân Dịch, thật sự em không cần anh phải như vậy, cứ coi như em thụ tinh nhân tạo đi, anh không cần có trách nhiệm gì với bọn trẻ hết. Dù sao mấy năm qua em vẫn nuôi chúng nó tốt dù không có anh bây giờ thì lại càng không cầm thiết. Anh không phải áy náy gì cả."

Chân Dịch nghe tôi nói một hồi vẫn không nói gì, chỉ im lặng cắt thịt, cắt xong anh buông dao xuống, nhìn tôi, đôi mắt hổ phách tĩnh lặng như muốn hút cả tôi vào trong vậy:

"Nếu anh muốn chịu trách nhiệm thì sao?"

"Chúng ta đâu có lấy nhau, trách nhiệm gì cơ chứ, tình một đêm mà thôi."

Chân Dịch nhíu mày tôi thấy ánh mắt anh đầy giận giữ:

"Sau những chuyện như thế em lại nói là tình một đêm ư?" 

Tôi câm lặng.

"Dù sao thì anh cũng đừng hòng đoạt con từ tay tôi, có giỏi thì tự đẻ đi."

"Ah... anh đâu có nói tranh bọn nhóc với em, cùng về ở với nhau không phải là xong chuyện rồi sao?"

Cùng về ở, tôi nhếch mép cười khẩy,lúc mang thai tôi cũng đã từng nghĩ như thế nhưng mà bây giờ thì sao? Sau những lời nói của Chân lão phu nhân tôi còn mộng gì những thì trời đánh chết tôi đi.

"Chân Dịch, tôi cũng không mơ tưởng bước vào nhà anh sau những chuyện đã xảy ra... uhm anh biết đấy bố tôi... uhm sẽ chẳng ai chấp nhận việc anh lấy tôi đâu. Mà con tôi cũng không sống nổi ở nhà họ Chân."

Tôi chăm chú quan sát anh rồi nhẹ nhàng nói tiếp. Tôi vương tay ra vỗ nhẹ bàn tay đang siết chặt dao của anh.

"Anh rồi sẽ có rất nhiều con, có thể cùng với người vợ hợp pháp của mình hoặc là bồ bịch gì đó. Tóm lại, đàn ông các anh cũng chỉ cầm xuất ra một con t*ng trùng thôi. Nhưng bọn nhóc đối với tôi là tất cả."

"Anh sẽ nói chuyện này cho Chân gia biết. Sao em có thể độc đoán suy nghĩ như vậy chứ?"

Tôi cười:

"Anh tưởng tôi chưa gặp mẹ anh ư? Bà ta bảo tôi bỏ con đấy."

Chân Dịch kinh ngạc:

"Em nói gì cơ?"

"Nói gì? Năm ấy, tôi đã đem bụng đến cửa nhà anh ăn vạ rồi. Tôi muốn con mình có đủ cha đủ mẹ cho nên mặt dày xin gặp mẹ anh. Nhưng mẹ anh nói, bỏ đi, nói đứa con trong bụng tôi là nghiệt chủng, không đáng có họ Chân. Haha... anh xem tôi sao còn có thể mặt dày bám vào nhà anh cơ chứ?"

"Năm ấy mẹ anh biết chuyện?" Anh nói với vẻ mặt không thể tin nổi, dường như trong anh có cái gì đang vỡ vụn ra, mặt nạ bình tĩnh hoàn hảo thường trực đang úa máu, lộ ra những phần xíc cảm chân thật nhất của con người Chân Dịch.

"Mẹ biết mà vẫn giấu anh? Sao em không tìm anh? Mẹ kiếp Trường Quân sao em không tìm anh?"

Anh hơi to tiếng, kéo theo sự chú ý của nhiều người ngoảnh lại. Tôi cau mày nhìn đáp trả ánh mắt tò mò của họ rồi nói:

"Sao không phải là anh tìm tôi? Với thế lực của anh tìm ra tôi cũng không phải khó khăn?"

"Năm ấy.... anh tưởng em chán ghét anh nên anh muốn thả tự do cho em... anh... nếu anh biết em có thai anh thực sự sẽ lật cả thành phố để tìm em và con về."

"Vậy bây giờ cũng buông tha tôi đi. Chân Dịch tôi chán ghét anh, chán ghét vô cùng, ghét anh cướp đi gia đình của tôi, ghét cái cách anh luôn cao cao tại thượng như thế, ghét sự chênh lệch của tôi và anh. 40% đến đây là đủ rồi, đưa tôi về thôi."

Chân Dịch như chết lặng trong lời nói của tôi, tay anh hơi run, lật ngược lại bàn tay tôi đang đặt trên tay anh nắm chặt.

"Nói chuyện thêm chút nữa, anh sẽ cho em hết vốn cho dự án."

"Tôi không phải là người tham lam Chân tổng." Tôi lạnh giọng. Tôi ghét cái cách giải quyết bằng tiền này. Bởi ngày xưa chính tôi cũng dùng tiền để đè nén những người khác, anh làm như thế này giống như đang cười cợt tôi gặp quả báo vậy.

"Con anh có thể thăm tôi không cấm. Về thôi, tôi đã nhân nhượng quá rồi."

Sự im lặng như kéo dài đến vô tận, lát sau Chân Dịch cười, nụ cười chua chát mà cường ngạnh.

"Trường Quân em biết tôi không phải là kẻ dễ bỏ cuộc. Chúng ta về thôi."

Lúc anh đứng lên, lại là vẻ phong độ ngời ngời ấy. Giống chàng trai 17 tuổi ngày ấy, mạnh mẽ, kiên cường, mọi khoa khăn đều không cản trở được anh. Tôi có cảm giác mình sắp bị nghiền thành thịt vụn, ậm ừ một tiếng, tôi đi theo sau anh.