Ôm Con Bỏ Trốn

Chương 15: Có một câu chuyện




Chân Dịch vội vàng ngẩng lên nhìn tôi dường như anh không tin vào điều mà anh vừa nghe thấy. Tôi lại cười, giờ phút này tôi cũng chỉ có thể dùng nụ cười nhạt để che đi tâm trạng của bản thân mà thôi:

“Làm một người bố trước khi muốn đưa ra tình thương thì phải đưa tiền chu cấp trước. Năm năm qua tôi không tính tiền với anh nhưng bắt đầu từ bây giờ hằng tháng chuyển tiền vào tài khoản của tôi, số tiền thì tuỳ anh thôi tôi cũng không quản.”

Giọng tôi nhàn nhạt, tôi dùng giọng nói lạnh lẽo nhất, ngôn từ ngắn ngọn nhất, thái độ thản nhiê nhất để che giấu đi cảm xúc của bản thân tôi, tôi sợ anh biết tôi tự ti, sợ anh biết tôi có tình cảm với anh. Tôi sợ nhiều thứ, băn khoăn nhiều chuyện cho nên tôi còn phải bình tĩnh. Tôi thà đâm vào anh bằng thái độ của tôi chứ không muốn lột lớp mặt nạ bảo vệ của mình ra để cho anh thấy những vết thương trong đó. Đúng, tôi kiêu ngạo, quá kiêu ngạo với hoàn cảmh của tôi.

“Được anh sẽ chuyển”

Tôi nhìn anh, một hồi lâu mới thật mệt mỏi thở ra:

“Chân Dịch trước mặt tôi anh có thể giống như xưa được không? Đừng dùng bộ dạng như bây giờ”

Tôi cũng sợ anh hèn mọn như sợ tôi hèn mọn vậy, tôi không cho phép anh yếu đuối, không cho phép anh hạ vũ khí.

Hãy cứ kiêu ngạo đi Chân Dịch đừng cúi đầu trước ai cho dù người đó là em bởi vì em yêu sự cao ngạo của anh đến phát điên, thấy anh như thế này em đau lòng lắm anh biết không?

Lời nói của tôi như khiến anh nhận ra sự luống cuống của mình, khoé môi anh nhếch lên một cái, trong cái nhếch môi này tôi lại nhìn thấy anh của ngày xưa, một con người tâm cao khí ngạo đến như thế.

Chân Dịch ngồi thẳng lưng, hai chân bắt chéo vào nhau, môi anh mang theo ý cười cợt:

“Được rồi em nói gì tôi cũng đều đồng ý hết, việc em cho tôi một cơ hội nữa đã khiến tôi mãn nguyện lắm rồi làm gì còn tâm trạng mà ra điều kiện với em nữa”

Gian thương... tôi thầm mắng cái đồ gian thương nhà anh chẳng lẽ tôi còn không biết bộ dạng chèn ép đối tác của anh sao?

“Không phải tôi cho anh cơ hội mà là bọn trẻ hiểu không?”

Chân Dịch cười:

“Hiểu rồi thưa phu nhân”

Tự nhiên lại bị trêu cợt tôi nhướn mày, lườm anh một cái

“Đừng gọi tôi như thế Chân tổng, tôi hy vọng anh không hiểu sai mối quan hệ của chúng ta”

“Được vậy em nói xem mối quan hệ của chúng ta là gì?”

Bị nói ngược lại tôi chẳng thể nói được câu nào. Mối quan hệ của tôi và anh ư? Thật khó để gọi tên. Không thậm chí còn không có tên cho mối quan hệ đó.

Thấy tôi im lặng, anh nhổm người dậy, nhoài người về phía tôi ở đối diện khuôn mặt tuấn tú kề sát tôi, đầu mũi tôi cảm nhận mùi hương nam tính của anh phả ra, vẫn là mùi vị như mấy năm trước, vẫn khiến người ta say lòng như thế:

“Hay là tôi theo đuổi em được không?”

Trái tim vốn an ổn lâu năm của tôi lại nảy tưng tưng trong lồng ngực, nhịp đập mạnh đến nỗi tôi muốn đưa tay lên ấn vào vị trí ngực trái của mình.

Chết tiệt... tôi mắng rời xa nhau mấy năm thật chẳng biết Chân Dịch thay đổi thành cái dạng gì lại biết nói lời phong lưu tán tỉnh như thế. Đúng là hại chết con nhà người ta mà.

“Khụ khụ anh Chân mời anh giữ phép tắc lễ nghĩa cho”

“Được rồi, tôi không đùa với em nữa, đi theo tôi đi mua đồ ăn cho bọn trẻ đi, chúng và em cũng chưa ăn gì đúng không?”

Chân Dịch nhấn mạnh vào từ “cũng” tỏ ý rằng anh ta cũng chưa ăn đáng tiếc tôi lại cố tình không hiểu:

“Đúng đó thế nên là anh mau về đi để tôi còn nấu cơm cho chúng nó”

Tôi hạ lệnh đuổi khách, trong tay đã cầm lấy chìa khoá nhà đầu hướng về phía cửa hất cằm.

Giằng co một lúc cuối cùng tôi đã tống được anh đi, tay nhẹ vuốt lên nơi trái tim vẫn còn đập tôi thấy hơi đau đầu. Rốt cục số mệnh vẫn là cuốn vào nhau không thể dứt ra được.

Thật ra có một câu chuyện, một câu chuyện đan chéo nhiều khúc mắc và kỉ niệm. Một câu truyện trước năm tôi 18 tuổi, câu chuyện có tôi có bố mẹ có Mạnh Tưởng Nhiên thậm chí còn có anh.

Đúng trước năm tôi 18 tuổi hay nói cách khác trước khi tôi đi du học, mọi năm tháng mọi kỉ niệm của thời thơ ấu tôi trân quý nhất đều có anh.

Lúc tôi huy hoàng nhất có anh và lúc tôi hèn mọn nhất cũng có anh chứng kiến. Anh nhìn thấy từng mốc thời gian trưởng thành của một cô nhóc tiểu thư kiêu kì ngạo mạn đến một người mẹ vất vả nhọc nhằn là tôi.

Tôi và anh.... có lẽ là định mệnh cũng có lẽ là nghiệt duyên.

Năm ấy gặp lại chẳng ai nói gì về quá khứ coi như không hề quen biết coi như chưa từng có thời thơ ấu với nhau. Tôi làm ngơ không nhận ra anh vì muốn lấp liếm đi sự thất bại và thảm hại của tôi còn anh làm ngơ đi có lẽ vì muốn giữ thể diện cho tôi.

Tưởng như tất cả đều đã kết thúc thế mà anh lại cuốn tôi vào đời anh:

“Em có muốn về đầu quân cho tôi không?”

Còn tôi cũng quên đi mọi thứ mà chấp thuận