Ôm Chặt Đùi Thiếu Soái

Chương 16




Edit + beta: Hạ Lam.

"Nếu không... tôi rời Dung Thành?" Cố Mính bày ra bộ dáng uỷ khuất, "Nghe nói mấy di thái thái kia cũng đã rời Dung Thành... Tôi, tôi cũng không quan tâm, chỉ cần ngài muốn là được!" Trong lòng lại tính toán hành tung sau khi đi khỏi nơi đây.

Tây Nam có vẻ không tồi, hoa tươi, bốn mùa như xuân, tương lai sẽ không bị chiến tranh lan đến.

Phùng Cù đầy mặt không thể tưởng tượng, "Tôi rốt cuộc là làm cái gì mà khiến em phản cảm đến vậy? Một hai là phải đi."

Cố Mính nghĩ thầm: Ngày nào ngài cũng làm tôi không thuận mắt!

Nhưng miệng lại nói khác.

Cô nói, "Thiếu soái sao có thể đổi trắng thay đen? Rõ ràng là do ngài với Doãn tiểu thư muốn kết hôn, tôi biến thành chướng ngại vật trên con đường hôn nhân của hai người, nên tôi mới chủ động đi, ngài còn cư nhiên trả đũa lại tôi!" Bộ dáng uỷ khuất cực kỳ đáng thương, nước mắt ở hốc mắt cũng rớt xuống, "Ngài cũng quá khi dễ người!"

Phùng Cù nghi hoặc: ... Thì ra mình có ý tứ này.

Cô "ô ô" khóc lên, dùng nắm tay nhỏ đấm ngực hắn, "Ngài khi dễ tôi không có ai chống lưng! Khi dễ tôi bị cha ruột vứt bỏ! Khi dễ tôi lớn lên không xinh đẹp cũng khi dễ tôi không đọc nhiều sách, ngu ngu ngốc ngốc..."

Phùng Cù cao lớn tuấn lãng, khí vũ hiên ngang, ở quân doanh tuyệt đối không mềm lòng với nhóm viên binh thao luyện, khi Doãn Chân Châu làm nũng cũng không bỏ được thể diện thế gia danh viện, lúc trước hai di thái thái kia lấy lòng hắn còn không kịp nào dám "động thủ" với hắn như vậy.

Hắn cao một mét chín, ngực dày rộng, cúi đầu nhìn mặt cô đầy nước mắt, như một con mèo bị vứt bỏ, rõ ràng là đang rất sợ hãi nhưng vẫn muốn xoè móng vuốt cào người.

Hư trương thanh thế[1].

[1] Hư trương thanh thế: Phơi bày lực lượng một cách rầm rộ nhưng mà thực tế thì không có gì đáng kể.

"Em vừa ngu vừa ngốc!"

Vốn là nên tức giận, nhưng Phùng Cù lại muốn cười.

Cố Mính khóc lợi hại hơn, "Tôi chính là ngu! Tôi ngốc!" Dư quang liếc thấy biểu tình trên mặt hắn có hoà hoãn lại, đấm càng thêm hăng say.

Sức cô nhỏ, như là đang gãi ngứa, một chút cũng không đau, Phùng Cù chủ cảm thấy thú vị.

So với vẻ mặt quyết tuyệt muốn rời khỏi hắn, đi khỏi Dung Thành thì vẻ mặt này đáng yêu hơn.

"Còn lớn lên không xinh đẹp." Hắn nói.

Cố Mính khiếp sợ ngửa đầu nhìn hắn, nắm đấm dừng ở trước ngực hắn, tức giận đến nổi ngay cả "ngài" cũng không thèm nói, "Ánh mắt của anh không tốt sao? Tôi không xinh đẹp vậy mà anh cũng muốn?"

Đôi mắt đã khóc như đá quý trong veo, tuỳ ý chỉ trích hắn, khẩu khí ngày thường sợ hãi cũng không còn.

Phùng Cỳ nghẹn họng nhìn trân trối, "... Ánh mắt tôi không tốt?"

Là mắt không tốt lắm, vậy mà nhìn lầm, vốn là tiểu nha đầu ôn thuần, vậy mà vấn có thời điểm muốn tạo phản.

Cô nói năng hùng hồn lý lẽ, "Là anh nói tôi không xinh đẹp!" Khóc lớn lên, "Anh cư nhiên nói tôi không xinh đẹp!"

Phùng Cù: "... Không phải chính em nói em không xinh đẹp sao?"

Cố Mính nghẹn ngào khóc lóc kể lể, "Tôi đang khiêm tốn. Là khiêm tốn đấy, anh có hiểu không? Chẳng lẽ tôi tự xứng là chó thì chẳng lẽ anh cũng coi tôi là chó con?"

"Chó con?" Phùng Cù cười đến đất rung núi chuyển, đem nha đầu giương nanh múa vuốt kéo vào trong lòng, lầu hai quanh quẩn tiếng cười phóng đãng của hắn, "Tại sao em có thể đáng yêu như vậy?" Cúi đầu chặn cái miệng nhỏ đang lải nhải, hôm đến Cố Mính sắp tắt thở.

Hận không thể đem Cố Mính nuốt luôn vào bụng.

Cô sức cùng lực kiệt dựa vào ngực hắn, lòng tràn đầy oán giận: Cầm thú! Mẹ nó! Diễn tiếp như thế nào?!

Người khỏi xướng Chu Tư Huy che lại cái mông sưng bị cha dùng roi mây đánh, tự mình đến gặp mặt Công Tây Uyên, muốn lấy được phương thức liên lạc với Dung Thành công tử, kết quả là bị chặn trước cửa, văn phòng chủ biên cũng chưa bước vào được.

Nữ bí thư xinh đẹp ngăn ở cửa văn phòng, phi thường khách khí mời hắn về, "Tiên sinh có việc vội, không nhận gặp mặt những người không liên quan, Chu nhị công tử vẫn nên về đi."

Thời điểm Chu Tư Huy giận dữ rời đi, nghe được vị bí thư cùng đồng sự phía sau lưng hắn chỉ trỏ, "... Mới vừa rồi chính là họ Chu trong hịch văn, hắn vậy mà vẫn còn mặt mũi đến tìm Công Tây tiên sinh."

Chu Tư Huy: "..."

Da mặt dày như bánh nướng gườ phút này cũng bị đập nát, hận không thể nhanh chóng biến mất trước mắt mọi người.

Hắn không có ngày lành, Quản Bằng Cử xuống dốc, bị hắn bắt được mắng cho một vốn.

Quản Bằng Cử cũng thật uỷ khuất, luôn giải thích, "Nhị công tử, tôi thật sự không biết Quản Bình Bá thật sự không biết điều, tiền đồ của em gái đành vậy thôi. Vì để nhị công tử hết giận mà tôi cùng Quản Bình Bá đáng một trận, giờ ông ta còn đang nằm viện đấy."

Chu Tư Huy cười lạnh, "Nếu nhạc phụ đại nhân đã nằm viện thì tôi cũng nên tới thăm một phen."

Quản Bằng Cử bị doạ - đều quậy thành như này mà Chu nhị công tử còn muốn xen vào Mỹ Quân?

Hắn thật ra không nhớ Mỹ Quân lại đẹp đến khiến người khác không quên được.

"Nhị... Nhị công tử, ngài suy nghĩ kỹ chưa? Thật sự... thật sự còn muốn theo đuổi em gái tôi sao?" Hắn lắp bắp hỏi.

"Muốn!" Chu Tư Huy cắn răng, "Cô ta hại lão tử mất hết mặt mũi, chẳng những bị đánh, đi đến đâu cũng bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, nếu không đem cô ta bắt trong tay thì chẳng phái nói lão tử cưỡng bức cô ta? Chỉ cần đem cô ta bắt được còn không phải do lão tử định đoạt? Đến lúc đó làm cô ta đứng là chứng minh, lúc trước là do cô ta lì lợm la liếm một hai phải bắt lão tử nạp cô ta!"

Trán Quản Bằng Cử đổ mồ hôi lạnh.

Hắn muốn leo lên Chu gia, nhưng trăm triệu không muốn leo bằng cách gây thù chuốc oán.

"Nhị công tử, như vậy không tốt lắm đâu." Quản Bằng Cử cười ngăn cản, "Dưa hái xanh không ngọt, Quản Bình Bá là người liều mạng, đến lúc đó đại náo, ngộ nhỡ Mỹ Quân không chịu thì Dung Thành cômg tử lại viết thêm một bài hịch văn nữa thì sao?"

Chu Tư Huy sắc mặt khó coi, ước chừng nhớ đến cảnh tượng Chu Khiếu Bách giáo huấn hắn, nảy sinh lời nói ác độc, "Lão tử cũng không tìn tìm không ra một gã viết văn! Đến lúc đó lão tử đánh gãy chân hắn, đem ngón tay hắn chặt hết, xem hắn làm sao còn viết được!"

Hắn mua một bó hoa, đi cùng Quản Bằng Cử, tự mình trước đi bệnh viện Nhân Tế thăm bệnh.

Quản Bình Bá nhìn thấy Chu nhị công tử trong truyền thuyết, thiếu chút nữa giận đến ngã xuống giường, hoa tươi trái cây đầu giường như hoá thành lưu đạn, đều bị neam ra ngoài, bị dập nát rốt tinh rối mù.

Hắn tuy rằng lãnh một chức quan nhàn tản nhưng tới bây giờ không muốn lấy tiền đồ của con gái, chỉ vào mũi Quản Bằng Cử mà mắng, "Cái đồ hỗn trướng, ngươi cứ như vậy cấp phàn cao chi[2], cũng đừng lấy con gái ta tạo ân tình, người nghĩ lão tử đây chết rồi?! Quản gia có người bất hiếu như vậy, tổ tông có linh thì phải đánh chết ngươi.

[2] cấp phàn cao chi (tôi chưa tra ra nghĩa nữa)

Từ đầu đến cuối Chu Tư Huy đều bị coi như không khí.

Hắn cười ý vị thâm trường, "Quản lão tiên sinh không cần sinh khí, cháu cùng với lệnh viện lưỡng tình tương duyệt, lão tiên sinh còn phải khoẻ lại để còn uống chén rượu mừng chứ."

Cửa "Phanh" một tiếng, có thứ gì đó rớt trên mặt đất.

Quản Bằng Cử ôm đầu rời khỏi phòng bệnh, thiếu chút nữa đụng phải Quản Mỹ Quân sắc mặt đang tái nhợt.

Thiếu nữ mặc giáo phục trường nữ sinh, ấm nước trên mặt đất chỉ còn cái xác ngoài, nước bên trong đã đổ ra hết, nước sôi nóng bỏng lênh láng, còn xuất hiện một chút nhiệt khí.

Hẳn là sau khi tan học thì tới bệnh viện chăm sóc cho cha, mới vừa đi múc nước sôi.

Chu Tư Huy từ phòng bệnh đi ra, phảng phất không có việc gì, vẫn thân thiết hỏi thăm, "Mỹ Quân, vài ngày không gặp, em thế nào?"

Quản Mỹ Quân không hé răng, trong mắt toàn là chán ghét.

Chu Tư Huy sờ sờ cái mông sưng đỏ, cười cười, "Anh đặc biệt thảm. Hai chúng vốn nên đồng kham cộng khổ, không phải sao?"

Thời điểm Quản Mỹ Quân gọi điện cho Cố Mính, thanh âm đều đang run rẩy, "A Mính, cái kẻ điên kia lại đến bệnh viện!"

Cố Mính cùng Phùng Cù kết thúc cuộc vận động không hài hoà, cô cuộn tròn trong ổ chăn, ngay cả ngón tay cũng không muốn nâng, nghe được âm thanh đóng cửa phòng, cảm thụ độ ấm bên người ngày càng giảm xuống, ngủ được hai tiếng, mới thức thì nhận được điện thoại của Quản Mỹ Quân.

"Kẻ điên là ai?" Cô ngủ đến hồ đồ, không biết người Quản Mỹ Quân đang nói là ai.

"Chính là kê điên họ Chu kia kìa? Tên vương bát đản Quản Bằng Cử mang theo hắn đến bệnh viện, cha tớ giận đến sắp đem bệnh viện nháo hư luôn rồi. Họ Chu... hình như không có từ bỏ."

Cố Mính đột nhiên ngồi dậy, eo đau xót thiếu chút nữa liền nằm lại, kéo chăn che thân thể, an ủi cô nàng, "Mỹ Quân, cậu đừng có gấp, có gì từ từ nói."

Quản Mỹ Quân lây nhiễm sự trấn định của Cố Mính, rồi bắt đầu kể lại việc ở bệnh viện.

Cố Mính lẳng lặng nghe xong, cười rộ lên, "Xem ra Chu nhị công tử vẫn chưa khắc sâu các giáo huấn rồi, nếu một bài hịch không làm hắn ngoan ngoãn thì viết thêm một bài. Hai bài không được thì viết tiếp bài thứ ba. Nghe nói Chu lão gia yêu quý thanh danh, tớ không tin ông ấy có thể ngồi yên không làm gì."

Quản Mỹ Quân hơi lo lắng, "A Mính, có phải tớ đem phiền toái cho cậu không? Hắn... có lẽ càng thêm tức giận."

Cố Mính ở xã hội lăn lê bò lết nhiều năm, nên láu cá khi láu cá, khi gặp nạn cũng cực kỳ kiên trì.

Cô nói, "Mỹ Quân, cậu đừng lo lắng nữa, nếu lúc này lùi bước thì đúng ý của Chu Tư Huy rồi. Nếu mà cậu lùi một bước, hắn có thể dẫm thêm mười bước, dẫm đến khi dẫm cậu vào vũng bùn mới thôi. Cậu kiên trì không lùi bước, nói không chừng hắn liền lui. Hắn là cậu ấm, tiền bạc đều dựa vào gia đình, chỉ cần lớp người già trong Chu gia chịu không nổi áp lực dư luận, chuyện này liền êm xuôi."

Hiện tại Quản Mỹ Quân cực kỳ tin phục Cố Mính.

"A Mính, tớ nghe cậu!"

Cố Mính cười rộ lên, "Chu nhị công tử muốn nổi tiếng, tớ nhất định khiến hắn nổi tiếng khắp Dung Thành!"

Buổi chiều ngày hôm sau, văn phòng chủ biên , Công Tây Uyên mở ra một xấp giấy mà bí thư mới đem vào, trước xem phong bì, đây là thói quen gần đây của hắn.

Hắn cũng có nhân mạch giáo dục ở Dung Thành, có hỏi thăm các bằng hữu ở các trường cao đẳng, muốn tìm Dung Thành công tử, tạm thời chưa có tin tức gì, liền suy tính, nói không chừng khi Dung Thành công tử thấy bài của mình được đăng, sẽ đi liên hệ toà soạn, sau đó hắn phân phó có tin tức gì thứ cứ đưa vào trong văn phòng.

Hôm nay vẫn như cũ xem phong bì trước, mười phong liền đều không có bút tích của Dung Thành công tử, sau đó cuối cùng cũng có được một phong, hắn đã nghiềm ngẫm vô số bút tích.

Quả nhiên là Dung Thành công tử.

Tác giả có lời muốn nói:

Dung Thành công tử: ... Chu nhị công tử, ta nhất định sẽ đem ngài lên hot search!

Chu nhị công tử (hoảng sợ!): Ngươi vậy là đang bôi đen ta!

Dung Thành công tử: Hắc đến chỗ sâu trong tự nhiên hồng![3]

[3] câu này bó tay, lên dịch thì lại ghi là "Sâu vào màu hồng hoang dã!" Không, không hiểu!!

Editor: Tự nhiên thấy mình siêng ghê á, nay edit hẳn 2 chương. Cảm giác thật... feel.