Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 47: Thả mồi




Trong ngoài tường vây có độ cao khá chênh lệch.

Mặt gần bờ sông cao khủng khiếp và mặt đất không bằng phẳng. Hứa Vong Xuyên nhảy xuống còn nghiêng ngả suýt chút nữa ngã quy.

Bờ sông rất yên tĩnh, Zombie cũng ít, phần lớn đều trôi theo dòng nước tới, còn có người già đi dạo với trẻ con. Nhưng ít cũng có chỗ bất tiện, tiếng động nhỏ thôi cũng lập tức kéo một loạt đi qua.

Hứa Vong Xuyên một mình đánh ch*t bảy tám con, nắm đấm cũng đã tứa máu. Lau máu đi, vỗ vào bả vai rồi gọi bọn họ trèo xuống.

Triệu Quang Minh bỗng nhiên kêu lên như quỷ, “Mẹ ơi, thật nhiều trẻ con!”

Chỉ thấy ở bụi cỏ đằng xa, có một cô giáo mầm non dẫn theo hai ba mươi đứa trẻ con đội mũ vàng chạy tới, người yêu trẻ con hay không yêu trẻ con đều phải câm nín.

Hứa Vong Xuyên khẽ giật mình. Diệp Tịch Nhan gào: “Mau lên đây!”

Zombie trẻ con rất dễ đánh, nhưng số lượng nhiều, không phòng được, cắn một phát là người tàn phế luôn!

“Nhanh lên nhanh lên nhanh lên!” Đám người gào đến mức họng đã bốc khói, Hứa Vong Xuyên chạy dọc theo vách tường thử bật lên nhiều lần, rốt cuộc cũng tìm được chỗ lõm để đạp chân, một lần nữa bò lên tường vây.

Người không có việc gì.

Nhưng giày đã bị cô giáo mầm non dẫn đầu tấn công cướp mất, ngón chân cái còn thò ra từ lỗ tất rách.

Lý Nhược Nam nhịn không được, mặt trắng bệch cười thành tiếng.

Chàng trai ngọ nguậy ngón chân, hơi mất tự nhiên. Vốn đã khó chịu, Diệp Tịch Nhan còn đi theo trách móc, “Đã bảo anh đổi đôi tốt mà không nghe, cứ nhất định phải dùng nó tiếp.”

Hứa Vong Xuyên thẹn quá hoá giận, “Đây là đồ em mua cho mà!” Sao anh bỏ được chứ!

Diệp Tịch Nhan cười tắt thở, xong còn vò đầu anh, “Đừng tức giận, cún ngoan.” Lý Nhược Nam: …

Tận thế mà cặp đôi yêu nhau vẫn chưa ch*t sạch à?

Đám Zombie lớn nhỏ đứng vây quanh tường, xao xao bật lên, cứ như đang nhảy cao khiêu vũ. Máu và nước bọt bắn tứ tung, răng nghiến vào nhau kèn kẹt, khiến người nghe cũng phải nổi cả da gà.

Triệu Quang Minh che tim, chớp mắt, ” Trẻ con đâu lắm thế?!”

Tôn Á chỉ nhà trẻ mới mở bên kia bờ sông, Triệu Quang Minh im lặng nhìn trời.

Không còn cách nào khác, năm người chỉ có thể đi với tốc độ rùa bò dọc theo tường vây.

Zombie vẫn theo sát, thời gian dần trôi qua, chúng còn hấp dẫn nhiều “bạn bè” đến— kéo theo ông cụ lưng còng, bác gái xinh đẹp nhảy vũ đạo, bà mẹ đẩy xe nôi trẻ con…

Đứa trẻ trong xe cũng chỉ còn một vũng máu và vài mảnh vụn thịt.

Mà bà mẹ còn đang nhai gì đó, quai hàm nhích tới nhích lui, sau đó nhổ ra ngoài một mảnh xương cốt trẻ con.

Mẹ ác không ăn thịt con.

Nhưng… Zombie nào còn nhớ rõ đứa bé của mình? Tôn Á không kìm nổi, lại nôn.

Bụng đã chẳng còn đồ ăn, chỉ nôn ra được mật xanh mật vàng, oẹ đến mức toàn thân co giật.

Diệp Tịch Nhan kéo túi áo đồng phục, lấy ra một viên kẹo nhét vào miệng cô, “Nhìn thì nhìn nhưng đừng để trong lòng, Zombie không phải người, vĩnh viễn không được coi bọn họ như con người.”

Lý Nhược Nam chen lời, “Cô đừng nhìn xuống, nhìn về phía trước.” Tôn Á ngậm kẹo, gật gật đầu.

Lại đi thêm một đoạn, thấy đằng trước có 4 chiếc xe điện, mới tinh, xung quanh cũng không có Zombie, ánh nắng ban trưa xuyên qua tán lá cây vẩy lên khung xe tạo nên màu vàng sáng, khung cảnh đẹp đẽ không nói lên lời.

Năm người bỗng nhiên hoảng hốt.

Diệp Tịch Nhan dừng lại, ” Đừng đi, chúng ta cần một mồi nhử dẫn Zombie, thế thì những người khác mới có thể nhảy lên xe được.”

Hứa Vong Xuyên nghe xong lập tức nhảy xuống.

Cô gái kéo lại, trầm giọng nói: ” Quan trọng phải nhanh chân.”

Không cần nói rõ cũng biết ở đây chỉ có Lý Nhược Nam là dân điền kinh, ai có thể chạy nhanh hơn cô ấy chứ?

Lý Nhược Nam khẩn trương liếm môi, mặt mũi đầy vẻ hung tợn, rung lên bần bật.

“Đệch! Muốn tôi chịu ch*t thì nói thẳng!”

“Thế thì không phải.” Diệp Tịch Nhan thẳng thắn nói: “Bốn chiếc xe điện kia là tôi chuẩn bị, vốn chỉ đủ cho bốn người dùng, cô thêm vào đội, hiện tại cũng đã bình an rời khỏi vòng vây Zombie, chúng tôi không có nghĩa vụ mang theo cô…”

“A a a a a!” Lý Nhược Nam điên cuồng hét lên, tức giận đạp tường, “Chị hai ơi, nói tiếng người ch*t à? Đe doạ rồi uy hiếp ai vậy!”

Tôn Á sợ hãi run lên.

Triệu Quang Minh đẩy mắt kính, cảnh giác nhìn Lý Nhược Nam.

Diệp Tịch Nhan hắng giọng, bình thản nói, “Cô dẫn Zombie ra bờ sông bên kia, chúng tôi lên xe trước tiếp viện ở đầu cầu.”

“Lão nương không làm thì sao?”

Cô gái thở dài, dựa vào ngực Hứa Vong Xuyên nhu nhược nói: “Vậy chúng ta sẽ chia tay nhau từ đây, nếu cô dám nhân cơ hội hại bạn bè của tôi, kể cả tên bốn mắt, tôi sẽ bảo Hứa Vong Xuyên đấm nổ đầu chó của cô.”

Tôn Á:!

Triệu Quang Minh:!! Hứa Vong Xuyên:!!!

“Hứa Vong Xuyên, anh sẽ nghe lời Diệp Tịch Nhan giết tôi sao?” Không thể, không thể nào?

Chàng trai im lặng một lát rồi nói:” Đánh nổ đầu chó của cô.”

Lý Nhược Nam hít một ngụm hơi lạnh, nhìn về phía người lấy sức địch mười, lại nhìn cánh tay to gần bằng đùi mình của trùm trường, hít vào ngụm khí lạnh.

“Mẹ nó, sao trên đời có loại phụ nữ độc ác như cô chứ!” Làm mồi nhử ch*t chắc.

Chạy trốn rồi vẫn ch*t…Bị Hứa Vong Xuyên bắt được đánh ch*t! Trên trán Lý Nhược Nam viết ba chữ “tử” sáng loáng.

“Mẹ, liều mạng vậy!” Cô gái vuốt khuôn mặt dữ dằn, nhanh chóng trở lại chỗ tường vây, bò chừng năm mươi mét nắm lấy cành cây rồi mượn lực nhảy xuống, mông lớn đập xuống rách cả da, đau đến nhe răng trợn mắt điên cuồng chửi con mẹ nó.

Zombie nghe tiếng lập tức đổi hướng, sau đó chạy đến.

Một đám ô ô ô, mở cái mồm đầy máu, như tháo chốt an toàn lao qua.

Phía dưới không có Zombie, chỉ có một con Zombie nhỏ kẹt trong tán cây, không ngừng vươn tay về phía trước, vừa gọi “mẹ” vừa kêu “đói”.