Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 27: Bình dấm nhỏ




“Thắng!” Diệp Tịch Nhan lau mồ hồi lạnh, thấy anh chỉ rách khoé miệng mới yên lòng.

Đây là trận đầu, chờ lúc nữa còn một trận.

Thời gian nghỉ ngơi, Hứa Vong Xuyên cẩn thận né tránh những chiếc áo ngực và quần lót nam mà khán giả cuồng nhiệt ném lên, người đầy mồ hôi bẩn cùng bụi đất, chạy chậm tới chỗ cô. Diệp Tịch Nhan vừa đứng lên, giang hai tay ra, thì em gái s*xy đằng trước dùng hành động chặn đứng tất cả—-Nâng cao bộ ngực G đụng vào người đàn ông của cô.

Diệp Tịch Nhan, “…” Bị đụng chưa?

Hứa Vong Xuyên nghiêng người né tránh nhưng không tránh được cái đụng mạnh mẽ của người phụ nữ hung hăng kia.

Hai người còn kề sát vào nhau thì thầm to nhỏ.

Em gái s*xy tóc vàng ngả ngốn dùng móng tay chọc vào ngực chàng trai sau đó rà qua rà, còn chưa hết thòm thèm. Hứa Vong Xuyên nhíu mày kháng cự, đợi cái mông cũng bị túm lấy, mặt đỏ văng vội vã che háng lại.

Diệp Tích Nhan choáng váng. Coi cô là người ch*t sao?

Mới bao lâu mà đã dám ôm ấp người phụ nữ khác trước mặt cô rồi!

Hứa Vong Xuyên rốt cuộc thoát khỏi đối phương, chạy tới thì cô giơ tay lên cho anh một bạt tai.

Bốp!

Cái tát vang dội đập thẳng vào mặt “cá mập khát máu”, các đại ca xã hội bên cạnh nhao nhao trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn qua.

Ở đâu ra cô nàng dám đánh vào mặt anh trai cá mập vậy! Không muốn sống nữa sao!

Khuôn mặt vui sướng của Hứa Vong Xuyên bị nghiền nát thành bột mịn, quay đầu lại, không chịu được nên phải cắn chặt răng.

“Cục cưng, làm gì thế?”

“Sao anh có thể để người phụ nữ khác sờ vào người trước mặt em chứ!” Người bị đánh không khóc mà người đánh lại khóc trước, Diệp Tịch Nhan nhỏ hai giọt nước mắt vỡ vụn, cầm túi xách muốn chạy đi. Vừa đi một bước thì lý trí quay lại, sao có thể tuỳ tiện đánh bắp đùi của mình nhỉ?

Quay đầu thấy Hứa Vong Xuyên vẫn đứng nguyên tại chỗ không có ý định đuổi theo, cô đặt mông ngồi trở lại và nói “Sao không đuổi theo em?”

Hứa Vong Xuyên, “…Em đánh anh rồi còn muốn anh đuổi theo em? Có lý không vậy, Diệp Tịch Nhan!”

Tên mập mạp ch*t bầm vừa đánh anh còn đang trên đường đến nhà xác đó. Diệp Tịch Nhan im lặng một lát rồi lệ rơi đầy mặt.

“Anh không nên đánh sao?” “…”

“Anh bị đánh vào mặt, còn tim em đang vỡ nát đây này.” “…”

Cô ngay từ đầu đã đổi giọng giả vờ khóc, vừa nhìn là biết đang diễn kịch, nhưng về sau gào đến mặt mũi ửng hồng, nước mũi suýt chảy ròng ròng, có vẻ đau lòng thật. Hứa Vong Xuyên nghiêm mặt đi qua, Diệp Tịch Nhan nghiến răng, đang muốn cởi giày ném thì anh lại quay trở lại.

“Ôm anh không phải là phụ nữ.” Hứa Vong Xuyên cầm túi nước đá chườm mặt, ngồi xuống cách một cánh tay, “Không tin nhìn xem.”

Trận tranh tài mới bắt đầu.

Em gái s*xy tóc vàng lên đài, cởi váy chỉ để lại chiếc quần lót, giữa hai chân nổi lên một ụ hết sức to lớn.

“Thật lớn… Là gay?”

“Hắn là Chu Siêu, cũng là võ sĩ, rất nghĩa khí nhưng tay chân hay táy máy” Hứa Vong Xuyên dừng lại một lát, lại bồi thêm một câu, “Không lớn bằng anh”

“… Hai người làm trò đó, rất dễ hiểu nhầm.” “Em hiểu nhầm anh.”

Diệp Tịch Nhan ngẩn ngơ, chuyển đề tài thất bại.

Hứa Vong Xuyên tiếp tục nghĩ linh tinh, “Không chỉ đổ oan cho anh, còn bạo lực gia đình, mẹ còn chưa đánh vào mặt anh bao giờ.”

“…Thật xin lỗi.”

“Xin lỗi là xong á? Lão tử dễ dỗ dành như vậy sao?” Hứa Vong Xuyên bỏ túi đá đang chườm trên mặt xuống, nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt quá hung ác, như con chó sói đang nhe răng chuẩn bị phi lên cắn người.

Diệp Tịch Nhan khẽ run rẩy. “Không thì chúng ta chia…”

Hai chữ chia tay còn chưa nói xong. Miệng cô gái đã bị che lại bởi bàn tay to đầy bụi đất và mồ hôi còn có cả mùi rỉ sắt, lòng bàn tay thô ráp do vết chai tích luỹ hàng ngày, cọ vào khiến môi nhói nhói.

Nội tâm cô chua xót, thè lưỡi liếm một cái.

Mắt Hứa Vong Xuyên đỏ lên, khàn khàn nói: “Không cho chia tay, ch*t cũng không được nói.”

Diệp Tịch Nhan tủi thân ôm lấy Hứa Vong Xuyên, nhân cơ hội anh nghiêng bả vai, cô cũng khẽ nghiêng cọ hai lần, mặt không thấy được nhưng bộ ngực thì nhanh chóng phấp phồng, tức giận không thở nổi, “Diệp Tịch Nhan, em không thể như thế, không thể như vậy được…”

Không thể ỷ vào việc anh yêu chiều thì cô muốn làm gì thì làm.

Cô tự biết mình đuối lý nên ngượng ngùng nói: “Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi… Vừa rồi em bị giận đến choáng đầu.”

“…Ăn dấm?”

“Không phải.” Chỉ là tức giận, anh làm sao dám vừa làm chó của cô vừa để cho người phụ nữ khác sờ, có biết thế nào là chó trung thành không?

Hứa Vong Xuyên híp mắt lại, chém đinh chặt sắt, “Đúng là ăn dấm, đừng mạnh miệng!”

Cô gái mím môi không nói thêm lời nào.

Hứa Vong Xuyên hít mũi, vặn khuôn mặt nhỏ đối diện với mình, một nụ hôn ướt mặn như dỗ dành rơi vào môi Diệp Tịch Nhan, “Nói, lão tử có đẹp trai không?”

“Đẹp trai ch*t mất.”

“Có phải ướt rồi hay không?” “Thế thì lại không.”

“Hiện tại thì sao?” Hứa Vong Xuyên bế người lên đùi, cách lớp vải quần, dương v*t to lớn đang dựng thẳng đứng. Diệp Tịch Nhan kêu lên một tiếng, cảm nhận được vật cứng cực nóng, trong đầu đều là hình ảnh anh cong lưng ra vào trong cơ thể mình, ngứa quá, eo mềm nhũn cả rồi ngoan ngoãn núp vào ngực chàng trai nói: “Đừng… Sẽ không nhịn nổi.”

Anh hôn lên trán cô: “Đêm nay làm nhé?” “Ừm.”

“Về sau ăn dấm cũng đừng đánh vào mặt.” Hứa Vong Xuyên nuốt nước bọt, nhe răng, “Đau ch*t luôn.”

Diệp Tịch Nhan chớp chớp mắt.

Vừa rồi bị tên núi thịt nện cả nắm đấm vào mặt cũng không đau, giờ lực nhẹ hều của cô thì lại đau ch*t, con chó sẽ không học xấu, bắt đầu biết giả bộ kêu đau chứ?

Dường như biết cô đang nghĩ điều gì.

Hứa Vong Xuyên tức giận nói: “Nhìn gì vậy? Không giống, đàn ông không sợ đau trên người, mà sợ đau trong tim. Em là cục cưng của anh, trên đời này chỉ có

em đánh là anh thấy đau thôi.”