Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 204




Những đứa con lai này hay có biểu hiện như chỉ sống trong phút nhất thời, có đôi khi cực kỳ ngu ngốc, làm việc chẳng có logic, mặc kệ hậu quả, so với người thì giống động vật nhiều hơn.

Nhưng chính dạng đơn thuần này lại khiến Diệp Tịch Nhan yên tâm, lơi lỏng.

Giống như hôm qua biến mất, ngày mai chẳng quan trọng, chỉ có giờ này khắc này ồn ào náo nhiệt.

Hứa Vong Xuyên không hỏi tồn tại của chiếc nhẫn, nhưng rất hiếu kỳ Diệp Tịch Nhan là người như thế nào. Cơ thể cô trắng noãn không vết sẹo giống hệt người bất tử đã được tiêm, nhưng lại không hứng thú với máu thịt con người. Có đôi khi ngây thơ hơn cả A Tiêu, ví dụ như lúc nhảy dây gân người ở sân trường, cũng có lúc hiện ra ánh mắt thê lương như có như không.

Trong mắt đang có tuyết rơi.

Hứa Vong Xuyên miêu tả đôi mắt của cô như thế.

Diệp Tịch Nhan cười lớn, “Nhưng mắt em màu đen mà.”

Anh hừ một tiếng, miệng ngậm lọn tóc đen nhánh, lan man vô bờ bến về những chuyện chẳng quan trọng, cho đến khi trăng mọc phía tây, trong loa truyền đến tiếng nhắc nhở của người gác cổng.

Diệp Tịch Nhan đứng lên, lần lượt mặc lại những món quần áo bị cởi ra.

Hứa Vong Xuyên thu hồi xích sắt, đi theo không xa không gần, “Không thể không quay về sao?”

Cô buộc tóc lên đỉnh đầu, để lộ những vết hằn sau lưng. Không phải Tiểu Long Nữ nhưng như ngủ trên dây thừng.

Chàng thiếu niên nhảy hai bước qua, gỡ tóc ra, giữ chặt khoá, cẩn thận kéo khoá váy cho cô. Cô xoay người đi giày, anh liền đưa tay cho cô vịn, sau đó không chịu thả ra.

Anh như cái đuôi nhỏ hưng phấn mọc trên người cô, tiễn cô đến cổng ký túc xá nữ cần phải tách ra thì đột nhiên tâm tình trở nên chán chường.

Diệp Tịch Nhan đi vào, chầm chậm đóng cửa lại, Hứa Vong Xuyên mới dám mở miệng.

“Diệp Tịch Nhan, về sau chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau chứ?” “…”

Hứa Vong Xuyên nhắm mắt nói tiếp, ngữ khí ngang ngạnh nhưng câu từ mềm yếu, tính cách lo được lo mất y như quá khứ, “Anh không thể tặng em chiếc nhẫn xinh đẹp như vậy, cũng không có vị trí quan trọng trong lòng em như hắn… Anh còn quá trẻ, sinh sau đẻ muộn, khả năng còn chưa bằng nửa tuổi em, nhưng đây không phải lỗi của anh… Anh rất thật lòng, Diệp Tịch Nhan, sẽ không bởi vì em ăn nhiều liền ném em khỏi máy bay… Không, bất cứ thời điểm nào cũng sẽ không bỏ em một mình, anh thề!”

“Ch*t cũng không rời bỏ?” “Anh sẽ không ch*t.”

“Ch*t cũng không rời bỏ sao?” Diệp Tịch Nhan hỏi lại lần nữa.

Hứa Vong Xuyên hét lớn: “Ch*t biến thành zombie vẫn quay trở về tìm em

——”

Diệp Tịch Nhan ngửa đầu lau mặt, quệt mãi không hết vệt nước mắt loang lổ, cô gỡ chiếc nhẫn đeo trăm năm, dùng sức ném qua, vẽ một đường cung màu bạc rơi lên tay chàng thiếu niên.

“Làm gì thế?” “Tặng anh.”

“Có bệnh à.” Hứa Vong Xuyên giơ nhẫn lên ném trở lại, “Anh không muốn để phụ nữ tặng nhẫn!”

Diệp Tịch Nhan bắt lấy lại ném qua.

“Lại làm gì ——” Hứa Vong Xuyên bực bội. “Trả lại anh.”

“Cái gì?”

“Trả lại cho anh.” Diệp Tịch Nhan cao giọng bổ sung, “Đây là đồ quý giá nhất của em, anh cầm em không chạy thoát nổi, về sau sẽ vĩnh viễn ở bên anh.”

Hứa Vong Xuyên khẽ giật mình chợt hiểu ra, lồng ngực lạnh lẽo dâng lên hơi ấm vô hạn.

Anh nhận chiếc nhẫn, từ chỗ trái tim rút ra một sợi dây xích màu trắng bạc, xuyên nhẫn vào, há mồm cắn đứt, sau đó đeo nó lên cổ.

Lấp lánh, thật xinh đẹp. Là Diệp Tịch Nhan tặng.

Cô thật lòng với anh, còn tặng vật quý báu nhất cho anh.

Chàng thiếu niên cong người chạy về đường nối sang ký túc xá nam, nhảy vọt, lộn nhào… Gió đêm thốc vào áo anh, mái tóc trắng bay loạn, anh móc lưới điện, trong đám khói cháy mù mịt vì bị nướng vẫn cười phớ lớ giống như đầu óc bị hỏng.

“Diệp Tịch Nhan, mai gặp lại.”

Diệp Tịch Nhan khua tay, cười mắt híp tịt, “Mai gặp lại, Hứa Vong Xuyên.” Một đêm ngon giấc.

Cô mơ tới Diệp Tùng Vân, Liễu Văn Du, còn có Tôn Á, bọn họ ngồi trong chòi nghỉ chơi mạt chược cắn hạt dưa, thấy cô tới, cười nói:” Cậu lại tới, lần này có ngồi xuống chơi một ván với mọi người không?”

Diệp Tịch Nhan lắc đầu, “Không, tớ còn chưa thể tham gia.” “Tịch Nhan, đừng cố quá.”

Diệp Tùng Vân dịu dàng nhìn con gái.

Liễu Văn Du cười mắng:”Con trẻ muốn làm gì thì kệ nó đi.”

Tôn Á lắc đầu tiếc rẻ, “Cậu không tham gia, Tiểu Minh không tới, các cậu thật là

——”

Lý Nhược Nam cưỡi xe đạp đuổi tới, xoa quả đầu ngắn ngủn, tràn đầy tự tin, “3 thiếu 1, chờ tôi phải không? Tới tới tới, đánh trước hai vòng.”

Bốn người đổ mạt chược, cười cười nói nói.

Tiếng mạt chược như tiếng mưa rơi, ào ào ào ào, Diệp Tịch Nhan xem bọn họ chơi cả đêm sau đó mê man tỉnh lại, ngoài cửa sổ mưa cũng đang rơi ào ào. Xà Mật đứng trước giường thưởng thức mỹ nhân say giấc, Diệp Tịch Nhan ngồi dậy, duỗi người.

Xà Mật nói:” Cô nói mớ cả đêm liền.” “Thật sao?”

“Mẹ, mẹ, đừng ăn pháo!”

Xà mật túm cổ họng bắt chước tiếng kêu quái quỷ.

Diệp Tịch Nhan cười phù phù, không còn cách nào khác, Liễu Văn Du chơi mạt chược hay quýnh quáng, người ta đánh cái gì bà ấy ra cái gì, quả thực là làm người xem sốt ruột thay.

Xà Mật còn nói:” Cô còn khóc.”

“Chịu thôi, tôi cũng là người, chả phải người máy, khóc là nhu cầu sinh lý.”

Xà Mật đi giày mở cửa, ném lại một câu, “Hôm nay tôi sẽ cho cô biết, lăn lộn với một lũ đần sẽ phải trả giá bằng tính mệnh.”

“Được, được thôi.”

Diệp Tịch Nhan cười đáp lời, đi vào toalet, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy Hứa Vong Xuyên đang khoanh tay đứng thẳng ở chỗ cửa nhỏ.

Mặt thối hoắc, ngái ngủ ngáp dài, vẻ mặt như muốn ăn thịt người, quá là đáng yêu.