Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 203




Diệp Tịch Nhan cười nhạo, đi chân trần giẫm lên chiếc quần vứt dưới đất, nhấc hông thản nhiên ngồi vào, ngồi xong còn híp mắt rướn cổ hít hơi thật sâu, sau đó hất mái tóc ướt đẫm mồ hôi, lắc bờ vai của anh.

Đủ sâu chưa.

Thật sự bị đâm ch*t rồi. “Dễ chịu rồi?” Cô hỏi anh.

Hứa Vong Xuyên nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt bị che kín bởi sóng tình nhục dục.

A, dễ chịu, nhưng chưa đủ dễ chịu.

Diệp Tịch Nhan vòng tay ôm cổ anh, ưỡn ngực mời chào, đưa núm v* đến miệng anh, “Ăn đi, cậu nhóc?”

Hứa Vong Xuyên vùi đầu cắn, hai tay bất ngờ vồ vào cặp mông thơm ngon. Người bên trên lập tức sợ hãi kêu rên.

Việc làm cô sợ hãi kêu không chỉ có vậy, xiềng xích leng keng rung động, xích sắt xù xì quấn chặt cổ tay nhỏ và vòng eo, nhấc cô lên khiến cô đong đưa lên xuống. Hơi thở ướt át phả lên bộ ngực, bàn tay vô liêm sỉ nhào nặn quả mông như cổ vũ côn th*t nhấn sâu thêm nữa.

Lúc lên lúc xuống.

Ra ra vào vào.

Cảnh xuân cuồn cuộn.

Cơ thể Diệp Tịch Nhan đong đưa theo nhịp, dưới mấy lần vọt mạnh của côn th*t mà mất lực ngã dúi, d*m dịch mất không chế chảy liên tục như thác nước ào ào từ khe núi.

Hứa Vong Xuyên ôm bờ lưng mảnh, thở dài, sau khi bị tiểu huy*t nghiền ép từng cơn, xích sắt lại một lần nữa phối hợp chuyển động, bờ môi khẽ cắn lên vai và cổ cô.

“Chó con chỉ biết gặm xương.”

Diệp Tịch Nhan ngửa đầu, cố gắng đớp không khí.

Hứa Vong Xuyên chạm nhẹ vào cột sống kéo một đường lên trên, dịu dàng bao bọc cái gáy.

“Đồ chó cái xấu xa, thít chặt lại, cắn anh thêm lần nữa nào.”

Diệp Tịch Nhan tức giận đấm anh, anh không chấp nhặt, còn hôn hai cái lên bàn tay trắng như phấn.

Xiềng xích cột bên hông thả lỏng, chuyển qua nghịch ngợm cổ tay.

Cánh tay mảnh khảnh gác trên đầu vai chàng thiếu niên, anh ôm cô không ngừng chuyển động eo.

Từng trận kích thích nặng nề sộc thẳng lên não, ngón chân bất giác cuộn tròn, kéo theo bắp chân cũng có chiều hướng căng cứng, không phân biệt được bị chuột rút hay co giật do thoải mái, hơi đau, hơi ngứa nhưng rất thích làm t.ình với anh, dù là lúc trước hay hiện tại.

“Cắn chặt?” Hứa Vong Xuyên vừa thở vừa nói:” Lại bắt đầu thít chặt.” “Ừm… A.”

“Được chơi sướng không?” “Ừm.”

“Gọi tiếng chồng nào, rồi anh bắn cho.”

Tai Diệp Tịch Nhan nóng bừng, nhỏ giọng nói:” Lại muốn bắn.”

“Cái gì mà lại muốn, nãy đến giờ đây là lần bắn đầu tiên.” Hứa Vong Xuyên giữ eo cô ấn cô ngồi xuống tận gốc, không thúc đổi thành kiểu giữ yên ma sát nhuy hoa.

Diệp Tịch Nhan tê ngứa, lên cơn rùng mình, vội vã hôn anh.

Cậu thiếu niên mở trừng mắt, lập tức tấm tắc lưỡi, khoang miệng tê dại khiến dương v*t tới giới hạn không thể nhẫn nhịn, anh đứng lên, cắn răng quyết tâm chơi liều, vừa ôm cô vừa đi, thúc mạnh dương v*t theo nhịp bước chân.

D*m dịch vung vãi khắp nơi.

Xuyên qua lớp kính bẩn thỉu nơi cửa sổ có thể thấy bạn học đang chơi đùa dưới sân trường.

Cô phun trước.

Hứa Vong Xuyên sau mấy lần thúc mạnh cũng bắn, một số ít phun ra ngoài, dây ra người nồng nặc mùi hôi tanh, một số ít bắn vào trong bị cơn nhu động của tiểu huy*t nuốt sạch.

Xiềng xích buộc chặt cổ tay cũng buông ra.

Hứa Vong Xuyên thả cô ở bục giảng, thêm vài lần vào từ đằng sau, Diệp Tịch Nhan vừa cao trào, dư vị chưa tan sao chịu được kích thích nhường ấy, đầu gối mỏi nhừ, mỗi một phát húc là một lần cơ thể co rút.

“Nghỉ một lát… không chịu được…”

“Nằm hưởng thụ thì có gì không chịu được?” Anh liếm lưng cô, cắn lên chiếc tai nóng bừng, ” Rên cho anh nghe.”

“Chồng mạnh thật, em đầu hàng, hu hu hu, nữa sẽ hỏng mất… A ui… Nhưng sướng lắm, ch*t người ta mất…”

Hứa Vong Xuyên cười nhạo một tiếng, nhấc thước ba góc tét vào cái mông. Bốp bốp hai lượt, mông tròn đỏ ửng, mờ mờ hiện tơ máu.

Diệp Tịch Nhan kêu á, quỳ rạp xuống, nhưng nhanh chóng vểnh mông thật cao cho anh trút giận thêm, âm điệu xoay chuyển trăm vòng, d*m dật hơn. Lớp lớp huy*t thịt nhiệt tình như lửa, rút ra tựa như cố thoát khói vũng bùn nên cần chút sức lực.

Hứa Vong Xuyên cúi đầu nhìn chăm chú chỗ giao h.ợp của hai người, côn th*t ẩn hiện giữa mông đít, d*m đãng không nói lên lời.

Rút côn th*t ra, anh ắm cô vào lòng, tiện tay xách hai chân tỳ vào tường để làm.

Rõ ràng không cao lắm, dáng người cũng chẳng tráng kiện như xưa nhưng vẫn có thể cố định cô, tư thế này làm cô dễ cảm nhận cơn run rẩy vì kích thích, anh thực sự rất phấn kích, run không ngừng.

Diệp Tịch Nhan tựa trên tường, ngửi mùi phấn trắng, nhìn về bóng đèn lung lay.

Thất thần trong chớp mắt, sau đó nhanh chóng bị Hứa Vong Xuyên đưa vào vòng xoáy.

Anh nhắm mắt hôn cô, hông gầy nhưng khoẻ tụ lực từ phía dưới húc từng nhát lên trên, đâm cho cô run sợ, cơn ngứa chỗ sâu nhất vẫn chưa lắng lại bị gợi lên, tim Diệp Tịch Nhan thắt lại, hoa huyết thả lỏng mặc sức anh ra vào, sau hơn trăm phát bơm hơi cuối cùng bong bóng nổ tung.

Cô “A” to thành tiếng, kẹp chặt côn th*t nóng hổi phun ra. “Thật tuyệt…”

Hứa Vong Xuyên hơi ngừng, vận lực đụng thêm vài nhát liên tiếp, không thèm quan tâm cô cao trào hay không, hoặc đúng hơn là chỉ chờ cô cao trào, côn th*t hùng hổ phá nát huy*t thịt đang thít chặt, không ngừng kéo dài cơn khoái cảm, sau khi bắn xong, còn như không đủ cố chen sâu thêm để túi trứng mềm oặt cũng được tiến vào.

Diệp Tịch Nhan che miệng trượt khỏi người anh.

Khoảnh khắc rơi xuống đất như trò xếp gỗ bị sụp đổ, ngã rào rào.

Hứa Vong Xuyên sớm đoán được, dùng xiềng xích đỡ lấy, sau đó để Diệp Tịch Nhan run rẩy dựa vào người anh, hôn mấy cái mới buông tha. Chàng thiếu niên giữ chặt đầu, níu lấy mái tóc ẩm ướt ngửi mùi mồ hôi thoang thoảng, đôi lúc vuốt ve cặp v* mềm mại khác thường do cơn cao trào. Không bao lâu sau lại

cứng, nhưng không cắm nữa, chỉ ôm Diệp Tịch Nhan hôn và vuốt ve, lặp đi lặp lại.

Ân ái đương nhiên rất thoải mái.

Huống chi, cô rất nhiều năm không nếm mùi đàn ông, làm một hồi như vậy thật ra không sao cả, nhưng được ôm và vuốt ve như thế cũng rất dễ chịu, đặc biệt là lòng tràn đầy ấm áp.

Hứa Vong Xuyên giơ tay cô lên, ánh mắt tập trung ở tinh thể loé sáng nơi áp út, “Đây là cái gì?”

“Chiếc nhẫn.” “Ai cho em.”

“Trừ cha mẹ ra, là người em yêu nhất trên đời này.”

Hứa Vong Xuyên vò mái tóc trắng, ừ một tiếng, như có điều suy nghĩ nhưng không hỏi thêm.

Có quá nhiều việc không có câu trả lời, có những chuyện đã qua nhắc thêm chỉ đau khổ, nên im miệng đừng nói ra. Đứa trẻ sinh ở thời đại này không am hiểu nhất là nhẫn nãi, mà am hiểu nhất cũng chính là nhẫn nại.