Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 194




Đầu trọc họ La, tên Ti Đinh, dạy địa lý là chủ nhiệm của trường này.

La đầu trọc nói quanh đây núi non trùng điệp, mây mù bao phủ, vô số động vật biến dị khát máu ẩn nấp. Địa điểm này được hắn và hiệu trưởng tỉ mỉ lựa chọn, lạc đường mà không ch*t thành mấy khúc quả thật may mắn, thế là liền mời Diệp Tịch Nhan ở lại làm cô giáo luôn.

“Trường có tổng cộng 23 học sinh, đều chẳng phải hạng tốt lành gì, còn đang trong độ tuổi dậy thì, không cẩn thận là chơi ra án mạng,cô… cô tên gì?”

“Nhan Diệp.”

“Cô giáo Nhan, tuổi dậy thì nên chuyện kia… chính là chuyện đó đó…” “Đừng để bọn họ yêu sớm đúng không?”

“Đúng đúng đúng… xem tôi này, cuống quá quên cả cách nói, chúng nó đều có bộ gen không ổn định, nếu làm chuyện yêu tinh đánh nhau ra sản phẩm gì đó, chúng ta sẽ bị diệt chủng cả lút.”

Diệp Tịch Nhan gật đầu, “Được rồi, tôi đã biết, nhất định cố gắng làm gậy đánh uyên ương.”

La đầu trọc rất hài lòng với Diệp Tịch Nhan.

Giải thích đơn giản, bạn xem một người phụ nữ mặc áo choàng xám đi ủng da, ăn nói trang trọng, móc nối với vết thương máu thịt be bét có thể thấy đây hẳn là dòng chính chân truyền của Duyệt Tuyệt sư thái, chuyện khác thì không phù hợp, riêng chuyện làm gậy đánh uyên ương thì cực kỳ quen tay hay việc.

Diệp Tịch Nhan cũng không phụ sự mong mỏi của mọi người, tóm mấy hết mấy đôi yêu sớm.

Còn về vì sao.

Đương nhiên bởi vì đã từng yêu sớm chuyên nghiệp nên túm bọn yêu sớm dễ ợt.

Nhóm nhóc con lai thật ra cũng chẳng khác bọn oắt loài người, khác ở chỗ thích ăn thịt liếm máu, dị năng cũng không lợi hại đến vậy, xuất sắc nhất chỉ là luyện kim thuật, có thể tay không rút đao ra khỏi không khí hoặc đất.

Các thầy cô khác nơm nớp lo sợ, lo sơ ý chút là biến thành người bị lũ con lai nướng ăn thịt.

Diệp Tịch Nhan ngáp không ngớt, lo lắng mỗi ngày của cô là Bì Bì trong rừng có chung sống hòa hợp với lũ động vật biến dị không? Chắc làm chó một trăm năm hẳn hiểu đạo lý đối chó xử thế, tự có thể chăm sóc cho chính mình nhỉ?

Lại một đôi yêu đương bị bắt gian ở phòng vệ sinh. Cô bé tóc tai bù xù, kiên quyết đối chất.

“Cô ơi, em xin cô đó, em mười chín tuổi rồi vì sao không được phép yêu đương? Hả?”

Diệp Tịch Nhan lòng bảo có thể, khác biệt chút cũng chẳng sao, nhưng một ngày làm giáo viên gõ chuông cảnh tỉnh học sinh, cô phải chăm chỉ làm thật tốt công việc này.

Cô lôi sổ học sinh, lật đến trang thứ hai, quay trang sách dán lên mặt hai đứa nhóc, “Dưới năm mươi tuổi không cho phép yêu đương.”

“A a a a a a —— không bằng giết chúng em đi!” Cô gái triệu hồi vô số chuột lít nhít, chỉ thẳng vào mặt Diệp Tịch Nhan hét to, “Cắn con mụ này, cắn ch*t cho ta! Xông lên! Những đứa con yêu quý!”

Bầy chuột phẫn nộ. Chúng nhìn chằm chằm.

Mắt nhỏ đỏ rực lom lom trông chừng Diệp Tịch Nhan, trong giây lát còn chưa kịp hành động đã bị nổ tung ch*t hết.

Máu ào ào như mưa rào.

Diệp Tịch Nhan mở ô ra, ngáp một phát, “Ổn rồi đó, mau quay về ký túc xá.”

“A a a!” Học sinh nữ sai khiến chuột dậm chân quát tháo,” Con mụ già kia, chờ tôi gọi người cho mụ đẹp mặt!”

Diệp Tịch Nhan chẳng thèm quan tâm, lấy cây lau nhà, vừa ngâm nga hát “hoa hồng hoa hồng tôi yêu bạn” và dọn dẹp.

Bạn trai của cô gái chuột thấp giọng khuyên can: “Cô giáo Nhan, cô không biết, A Tiêu có chỗ dựa, đại ca cô ấy là cháu trai của hiệu trưởng, đánh người cực kỳ hung bạo.”

“O, sao tôi chưa từng nghe qua có người như vậy?” “Hắn không thích lên lớp học!”

“Hắn dám trốn học?”

“… chủ nhiệm đều mặc kệ, ngài đừng nên xen vào việc người khác? Đây không phải tự tìm phiền phức sao?”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Cô gái chuột sướt mướt quay lại, đằng sau là thiếu niên ngái ngủ mặc áo sát nách. Thiếu niên có quả đầu trắng rối bù cực chói mắt, quần cộc dúm dó, ống quần bên thấp bên cao, thấp thoáng nhìn thấy phần xương hông và đường nhân ngư từ bụng kéo xuống như ẩn như hiện.

Bộ dạng đáng ghét khá quen thuộc. Diệp Tịch Nhan ngây người.

Chiếc nhẫn ở ngón tay áp út phát ra tiếng ong ong.

Thiếu niên không kiên nhẫn quát: “Khóc khóc khóc, chỉ biết khóc, không hôn môi cũng chẳng ch*t được… Thôi rồi, đứa nào không có mắt bắt nạt mày?”

Cô gái chuột chỉ Diệp Tịch Nhan, “Đây, là con mụ già kia.”

Thiếu niên xoa tóc đi đến, ” Này, mụ già, bà tuổi cao mắt yếu không quen nhìn thiếu niên thiếu nữ yêu đương sao?”

“Cậu là ai?” Diệp Tịch Nhan hỏi.

Thiếu niên hất cằm, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, “Ngay cả lão tử là ai bà cũng không biết, đòi lăn lộn cái rắm ở đây!”

Vừa dứt lời.

Xiềng xích bốn phương tám hướng bay tới, cuốn chặt chân tay Diệp Tịch Nhan, cơ thể siết thành từng khối.

Dị năng xiềng xích?

Thú vị đó.

Cô gái chuột ồ lên, tức giận nói:” Dáng người mụ ta tốt thật đó, trước sau lồi lõm, ít cũng phãi cỡ C, đại ca chờ chút cho tôi lên sờ ngắm chút được không?”

Diệp Tịch Nhan, “…”

Tiếng nổ vang trời, xiềng xích vỡ vụn, Diệp Tịch Nhan bay qua bóp chặt cái cằm kiêu căng khó thần của cậu thiếu niên, “Nói, rốt cuộc cậu là ai?”

Mắt cậu lòng trắng nhiều hơn lòng đen, suốt ngày bộ dạng ngái ngủ, cau có, ánh mắt tàn nhẫn như đao, tỏa khí lạnh thấm xương, không thèm trả lời, nét mặt như muốn giết người.

Cô gái chuột lắp bắp không ngừng: “Tạo phản rồi, Hứa Vong Xuyên là cháu trai hiệu trưởng! Mau buông tay ra, thả đại ca tôi ra, buông mau…. Không buông tôi nói mụ cư*ng hiếp anh ấy! Mụ già kia buông tay mau!”

Diệp Tịch Nhan dán người lại, gằn từng chữ một, “Hứa, Vong, Xuyên?” Cô gái chuột dùng hết sức bình sinh hét toáng.

” A a a a —— cứu mạng, cô giáo cư*ng hiếp học sinh nam rồi ——”