Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 192




Đơn độc vượt qua trăm năm có cảm giác gì?

Chưa từng có người nào hỏi Diệp Tịch Nhan vấn đề này, bởi vì người cùng thời với cô gần như đã ch*t hết.

Chẳng ai đo lường thời gian khi mà thời gian của bạn dài vô tận, xuân hạ thu đông cũng chỉ là sự thay đổi nóng lạnh. Bạn nhìn qua vô số bi kịch nhân gian, khi nghĩ tới chính mình thường sẽ có chút rung động, nhưng khi kéo ra xa, lại cảm thấy chuyện cũng có đáng kể gì.

Lên thiên đàng thì cũng phải ngã xuống.

Trời không tuyệt đường người, vui quá thì cũng hoá buồn.

Báo ứng không có nghĩa là ác giả ác báo, thiện hữu thiện báo, mà ý nói trồng nhân gì gặt quả ấy. Mỗi người có đánh giá thiện ác tốt xấu khác nhau, với anh là mật đường với tôi là thạch tín, luôn có con hàng vui vẻ hết mức trong sự đau đớn, cho hắn quả ngọt có khi chả thích bằng.

Diệp Tịch Nhan từng chứng khiến tính cách tự hại mình của nhân loại, được chữa khỏi còn trách cô lo chuyện bao đồng.

Cũng có kẻ biến thái giết người như bổ dưa lại thích xử lý tang lễ cho người ch*t, khóc lóc kêu amen đến a di đà phật, thành kính siêu độ đưa người ta đến thiên đường hoặc về miền cực lạc, còn cam đoan nếu có người thân, người yêu, chó của người ch*t tìm tới sẽ đưa tất cả đoàn tụ với nhau.

Thật sự là cảm động lòng người.

Diệp Tịch Nhan ngồi dậy từ hố xác người, nói mình không có người thân, sau đó phủi mông rời luôn.

Cô thỉnh thoảng cũng giết người. Đôi khi lại cứu người.

Hay chỉ lướt qua, việc không liên quan tránh khẩn cấp.

Rảnh rỗi, Diệp Tịch Nhan sẽ đến thăm viếng Tôn Á, nhưng đa số thời gian vẫn thích ở một mình. Cô không có cách nào trơ mắt nhìn bạn bè ngày xưa già đi, nhưng đây là ý nguyện của Tôn Á, sinh lão bệnh tử, Diệp Tịch Nhan có năng lực can thiệp nhưng không có quyền can thiệp.

Hiện tại Tôn Á đã mất.

Cô bắt đầu nhớ thương người quen cũ còn sót lại —— Giang Diễn.

Giang đại thiếu gia thu được vắc xin không sử dụng ngay, chủ yếu là do mẹ hắn cảm thấy các nhà khoa học đều có chút điên khùng, không thể tin hoàn toàn. Về sau đại học thành phố bị huỷ diệt, bọn họ còn phái người tới thu thập manh mối, hiện tại vẫn dùng vắc xin, cả đám đều thành quái vật trẻ mãi không già, dùng biện pháp gì để khống chế virus thì Giang Diễn không tiết lộ, chẳng qua Diệp Tịch Nhan có thể đoán ra.

Chiếc xe thể thao Honda 2000GT dừng sản xuất hàng loạt cả thế kỷ trước nên Diệp Tịch Nhan tận lực đóng cửa thật nhẹ nhưng cửa vẫn loảng xoảng rớt xuống.

Cô đứng nhìn một hồi, rất là nhớ nhung Triệu Quang Minh lải nhải cả ngày cùng Tạ Tri Kiêu chẳng biết nơi nao.

Vào Nam ra Bắc, chẳng kiếm được thợ sửa chữa nào đáng tin cậy.

Diệp Tịch Nhan huýt sao, Bì Bì cụp tai rũ mắt chạy đến, mặt đúng kiểu chữ 囧.

“Sao, không tình nguyện sống chung với chị nữa rồi phải không? Nhìn cái mặt của mày đi.”

Bì Bì thở hắt, nghiêng đầu nhìn cô.

Tuổi thọ một con chó bình thường chỉ vài chục năm, Diệp Tịch Nhan sợ Bì Bì nghẻo, cách hai ba ngày lại trị liệu cho nó, có trời mới biết một con chó sống trăm năm buồn tẻ đến mức nào, ngày nào cũng chỉ rong chơi, đi ị đánh rắm.

Bì Bì mệt mỏi.

“Chủ nhân, cuối cùng người muốn sống đến bao giờ?”

Diệp Tịch Nhan đứng hình, nhìn xung quanh, ngoài bức tường cao đổ bê tông, ngay cả bụi cỏ cũng chả có, nói gì đến người khác.

“Ai đang nói chuyện?”

Bì Bì nhăn hàng lông mày. “Gâu, là tôi.”

“Hửm?” Diệp Tịch Nhan cúi đầu nhìn nó, “Mày thành tinh?”

“Xin nhờ, sống một trăm năm thì chó cũng sẽ biết nói tiếng người thôi.” “Vậy sao bình thường mày không nói.”

“Tuân thủ bổn phận làm chó.” Bì Bì gãi tai, “Chủ nhân, người còn sống chưa đủ sao? Chúng ta tìm một chỗ tự chôn đi.”

Diệp Tịch Nhan mắt điếc tai ngơ, cài xích dắt nó đi tiếp, gõ cửa lớn. “Người đừng điếc có chọn lọc.”

“Tao cảm thấy mày ngậm miệng đáng yêu hơn.”

“Rốt cuộc sống có ý nghĩa gì?” Bì Bì ngáp dài, hai chân vươn về phía trước, duỗi cái lưng mỏi, đầu lưỡi dài cuộn lại, “Cháu chắt chút chít của tôi đều thành cụ kị rồi.”

“Đừng nói lung tung, đó không phải con của mày, màu sắc cũng khác nhau.” “Uông?”

Diệp Tịch Nhan liếc nhìn nó, ánh mắt cam đoan, “Đám chó con của con chó cái mà mày dẫn về nhà ăn cơm, đều không phải con ruột của mày.”

“Uông?”

“Bì Bì, khi đó mày còn ngồi xổm đi tiểu.” Diệp Tịch Nhan chớp mắt vài cái, “Tao cho mày biết, chó con bốn tháng không thể là con yêu của mày.”

Cổng thành mở ra, Diệp Tịch Nhan vẫy giấy thông hành, vừa lôi vừa kéo Bì Bì hai mắt đẫm lệ mờ mịt đi vào.

Còn chưa tới vòng khách, Giang Diễn quýnh quáng đi tông lào chạy vội ra đón, trên mặt còn có vết son của ai lưu lại, “Vợ ơi, cuối cùng em cũng biết về nhà!”

“Chọn đi, đầu hay chân.”

“Đừng bạo lực thế.” Giang Diễn lau mặt, “Đầu hay chân thì em cũng đau lòng mà.”

Diệp Tịch Nhan duỗi bàn tay đeo nhẫn, Giang Diễn lập tức đổi giọng, u sầu oán thán: “Diệp Tịch Nhan! Em thật sự quá ác độc!”

Đã mười năm chưa gặp nhau.

Giang Diễn gần như chẳng thay đổi, tính cách vẫn đáng khinh như vậy, muốn nói có chỗ nào khác, chắc là phụ nữ bên cạnh. Diệp Tịch Nhan ôm Bì Bì, nói thuốc ngăn chặn đã giao cho hậu duệ của Tôn Á và Triệu Quang Minh, cảm ơn Giang Diễn phái người đưa tới, phần tình người này cô nhớ kỹ, về sau có cơ hội sẽ báo đáp.

Giang Diễn lắc đầu, “Tiểu Tôn cũng ch*t rồi, chỉ còn hai người gia chúng ta còn sống, nói mấy lời này có nghĩa lý gì chứ.”

Diệp Tịch Nhan thản nhiên đáp:” Quả thực chẳng ý nghĩa gì.”