Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 19: Tích trữ chút




Cô gái ôm lấy gối, rên rỉ một cách khó nhọc, tóc nhanh chóng ướt bết vì mồ hôi, dính nhơm nhớp trên trán, nước bọt bất giác chảy ra khỏi khoé miệng.

Hỏng bét.

Còn khó đỡ hơn tưởng tượng.

Lục phủ ngũ tang như chen chúc vào cùng một chỗ, đau quá.

Hứa Vong Xuyên rút ngón tay ra, nhẹ nhàng choàng lên người cô, gặm cắn cổ và cằm, bàn tay lớn điên cuồng vuốt ve khắp nơi, mang đến dòng điện tê dại, “Thả lòng… Để anh đi vào.”

Diệp Tịch Nhan nhíu mày lên án, “Hứa Vong Xuyên, anh là gia súc đầu thai sao? Làm t.ình thế này ch*t người mất.”

Trời ơi.

Không cần con chó lớn này nữa!

Cô biết sai rồi, giờ đổi lại kịp không?

“Không phải anh lớn mà rõ ràng em quá nhỏ, cứ vắt chặt anh. Ngoan, đừng kẹp, chờ toàn bộ đi vào hãng kẹp, được không? Thành tích em tốt như vậy, sao chuyện đơn giản thế cũng không học được?”

Diệp Tịch Nhan:!

Cô quay đầu trừng mắt với anh.

Hứa Vong Xuyên híp mắt đáp trả, tròng trắng nhiều, tròng đen ít, nhìn hung dữ cực kỳ. Môi cũng kéo căng thành đường thẳng, cánh tay nổi đầy gân xanh, mồ hôi giọt lớn giọt nhỏ thi nhau chảy xuống cổ.

Có thể nhìn ra, nếu không thất lễ thì chắc chắn sẽ ch*t vì nhẫn nhịn. Phải sớm giữ chặt cái eo kia, tiến thẳng vào, làm ch*t cô mới được. “Anh cứ ra trước đi, đừng vào vội.”

“Dựa vào cái gì chứ?” “Em đau…”

“Lần đầu tiên ai chả đau, lão tử còn bị em kẹp chặt đau muốn ch*t đây, đã kêu chưa?”

Diệp Tịch Nhan nắm chặt ga giường, nện tay tức giận. Trong lòng chửi rủa: Chó má!

Hứa Vong Xuyên không vào được thì dứt khoát dày vò cái mông. Bờ mông tuyết trắng mây mẩy cứ thế bị nhào nặn thành màu ráng chiều. Anh chợt phát hiện, hình như càng dày vò thì tiểu huy*t sẽ càng thả lòng, thế là anh nhào nặn như điên.

Diệp Tịch Nhan hừ tái hừ lui.

Eo sắp gãy đôi.

Người phía sau dường như đã đến cực hạn, thế là quyết định không làm người.

Bốp bốp vào bờ mông, một cái rồi lại một cái, vốn mông chỉ mới sưng đỏ giờ tê dại đi. Nói cũng lạ, càng đánh càng nhiều nước chảy ra, ban đầu chỉ có một đoạn dương v*t lọt được, vậy mà giờ đã vào được hơn nửa.

Diệp Tịch Nhan cuộn chặt ngón chân, lông mày cũng chưa từng giãn ra. Vừa khai bao đã phải ăn ống pháo lớn, còn chưa thích ứng được, con chó xấu xa sau lưng đột nhiên dồn sức, phốc phốc— cho toàn bộ chui vào.

“Hitzz—“

Cô thở từng ngụm nhỏ, không kêu nổi lên.

Rốt cuộc đã đạt được ước muốn, Hứa Vong Xuyên không dám đùa giỡn, nắm chặt eo nhỏ, bắt đầu ra vào lặng lẽ.

Tiểu huyện bị đâm chọc, nước còn không chảy ra được, nhưng Diệp Tịch Nhan bị chơi vô cùng chua xót, lạnh run từng cơn, cơ thể co giật không ngừng. Chờ nước ra, Hứa Vong Xuyên ghì chặt tay cô lại, đong đưa eo như con chó đực, phốc phốc phốc phốc, rút cạn vào sâu.

Mạnh mẽ xuyên vào!

Lông mày Diệp Tịch Nhan đột nhiên nảy lên, chỉ thấy óc vang lên tiếng nổ ầm ầm dữ dội, ngay sau đó nhuy hoa- chỗ sâu nhất trong bông hoa, nơi chưa từng được ai ghé thăm đã nát bấy— chịu đựng, từng cái, chọc.

Đại quy đ*u điên cuồng hôn lên nhuy hoa. Đâm đến mức hồn cũng phải bay ra ngoài.

Những âm thanh “ba ba” ngắn ngủn vang lên không dứt bên tai, tần suất đó như mô tô chạy bằng điện.

“Không muốn không muốn… Cứu mạng, mau cứu tôi… A… Mau cứu tôi với…”

“Không muốn cái rắm, em là người đàn bà của anh, sinh ra để cho anh cắm, Diệp Tịch Nhan, người đang cắm em là ai? Dùng dương v*t xuyên vào em là ai?”

“hu hu hu… Là con chó xấu xa!” “Ai là chó?!”

Không cẩn thận nói lộ ra lời trong lòng, Diệp Tịch Nhan dứt khoát liều mình, vừa khóc vừa vặn vẹo vòng eo phối hợp với nhịp ra vào của anh, “Là con chó Hứa xấu xa… đang cắm vào chủ nhân duy nhất, dương v*t của con chó thật thô, chủ nhân sẽ bị hỏng mất… A…Chậm một chút… Chó hư, làm chậm một chút…”

O. Gọi anh là chó mà còn hưng phấn.

Trong nhục huy*t, dương v*t cứng đến độ không chịu được, cắm quá sướng.

Quy đ*u cực lớn, nóng hầm hập, từng thớ thịt chen chúc, chặn ở nhuy hoa rồi tuỳ tiện mài hai cái, khiến toàn thân cô như con gái đi*m, ngứa phát điên, vừa phóng đãng vừa d*m dục.

Quả nhiên chỉ cần mở tung nhuy hoa, sau đó được cắm vào sẽ cảm thấy sảng khoái nhất.

Cô thích cây côn th*t này, vừa to vừa dài vừa cứng. Thật sự là cây gậy như ý!

Hứa Vong Xuyên nắm chắc eo thon, háng chuyển động liên tục, cái mông lắc lư nhấp nhoáng. Chỗ giao h.ợp, bọt nước không ngừng tràn ra giữa màu hồng nhạt, trộn lẫn với màu máu tươi của xử nữ, khiến dương v*t chỉ mới nếm thử lần đầu sắp bị nổ tung.

“Diệp Tịch Nhan, Diệp Tịch Nhan…” Anh gọi tên cô, âm thanh quá khàn, “Cục cưng, anh muốn bắn!”

“Bắn vào đi!”

“A…” Chàng trai rút dương v*t ra, đặt lên khe mông, điên cuồng bắn hai phát vào lưng Diệp Tịch Nhan.

“…”

Hứa Vong Xuyên như trút hết sức lực, cả người ngã đè lên người cô, sức nặng như người ch*t, khoé mắt đỏ bừng còn mang theo ánh nước.

Diệp Tịch Nhan sờ chỗ tinh d*ch phía sau lưng mình, xoay người, đấm vào ngực anh, “Đã bảo bắn vào đi rồi! Chờ lúc nữa cho dễ dọn, hiện tại dính như cháo, vừa tanh vừa thối, anh định dùng tinh d*ch tắm cho em à?”

Anh tội nghiệp cuốn lấy cô, “Ừm, muốn cả người em đều là mùi của anh.” “…”

“Cục cưng, em có thể ăn chỗ tinh d*ch trên tay mình cho anh nhìn không?” “… Tanh lắm.”

“Xin em đấy.”

Diệp Tịch Nhan rũ mắt, chớp chớp mấy cái, gỡ những sợi tóc dính trên mặt, há miệng ngậm lấy những ngón tay đang cong lên, miệng mút vang lên tiếng chậc chậc. Khuôn mặt quyến rũ như đang ăn mật ong, nhưng có ai biết đâu, đó là tinh d*ch tanh hôi đặc sệt của tên trùm trường học cùng lớp.

Hứa Vong Xuyên thở dài một tiếng, hôn lên mặt cô, “Ăn ngon không?” “Khó ngửi lắm.”

“Nhưng em thì lại rất thơm, như bình mật…” Anh ôm chặt lấy cô, “Diệp Tịch Nhan, sao em không tiểu ra?”

“Hơi đau, mãi mới thoải mái một chút thì anh đã bắn rồi.” “À há.”

Cô gảy gảy sợi tóc trên trán chàng trai, méo miệng hỏi, “Người ta còn muốn nữa, anh còn làm được nữa không, Hứa Vong Xuyên?”

Đương nhiên có thể làm!

Sờ sờ ôm ôm hai cái là có thể!

Thế nhưng nhìn bộ dạng tức giận như con cá vàng của cô, Hứa Vong Xuyên lại thích trêu chọc, kéo chăn lên, nằm thật bình tĩnh, bắp thịt cả người đều thấy rõ sự trẻ con, “Tích trữ chút, lần sau còn làm.”