Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 186




Diệp Tịch Nhan cười thành tiếng mỗi lần nhìn thấy miệng Hứa Vong Xuyên dính đầy lông chó, khì khì nhỏ dần biến thành khằng khặc, đời này sao có con chó đáng yêu thế chứ.

Hứa Vong Xuyên ngày nào cũng nổi điên, khiến Bì Bì nhìn thấy anh là bỏ chạy. Dù sao mông chó cũng sẽ bị trụi.

Đến lúc chiếc lá cuối cùng trên cây ngô đồng rụng xuống, cơ thể Triệu Quang Minh, Triệu Bắc Đẩu và Đỗ Quyên phát triển tương đối đầy đủ.

Diệp Tịch Nhan sớm tìm thêm xiềng xích, muốn gia cố cho ba người này, phòng ngừa bất ngờ không mong muốn. Cô đã mất quá nhiều, đến mức ngay cả con hàng Triệu Quang Minh cũng đồng ý giữ lại, nhưng sau khi Hứa Vong Xuyên biến thành zombie có năng lực áp chế đồng loại, xiềng xích không phát huy tác dụng nên ngày nào con chó cũng mang năng lượng khôi phục được bắt ba người ra ngoài lao động.

Đồ ăn của Diệp Tịch Nhan cũng ngày càng phong phú.

Con chó của cô càng ngày càng có thêm nhiều tuỳ tùng —— Hứa Vong Xuyên rất thích nhặt đồng loại nửa sống nửa ch*t về nhà, sau đó dùng cách cô cho anh ăn, mạnh mẽ nhét đầy khoai tây khối u vào miệng đám zombie.

Chẳng thèm quan tâm có thích hay không, đều phải ăn no đến ch*t cho gia. Bọn họ cũng sẽ không công kích Diệp Tịch Nhan.

Bởi vì tên nào có ý đồ tấn công cô đều bị con chó xé nát phân cho mọi người ăn.

Người đàn ông cô chọn, lúc làm người thích cưỡi lên đầu lên cổ người ta ị với đánh rắm, biến thành zombie cũng vẫn vậy. Anh sẽ đi theo đám người đi gặm zombie, đây là hoạt động yêu thích của nhóm, rõ ràng zombie thích thịt hơn khoai tây khối u, nhưng lần nào trước khi về nhà, Hứa Vong Xuyên đều sẽ lặng lẽ trốn ra góc xỉa răng sạch sẽ.

Diệp Tịch Nhan khua hai kẻng thì về.

Một giây trước Hứa Vong Xuyên còn đang gặm xương sọ người nào đó, nhìn thấy cô lập tức ném xương đến trước mặt Bì Bì, sau đó điềm nhiên như không, nuốt ừng ực thanh lý vết tích gây án.

Bì Bì lại giận tru dài một hơi.

Đổi thành con chó nào bị vu oan như thế cũng phải tức giận.

Diệp Tịch Nhan biết tỏng, nhưng luôn làm như không thấy, còn rất phối hợp quay qua mắng Bì Bì:” Không được gặm đầu người ch*t, miệng sẽ bị thối.”

Bì Bì: … Tôi đi.

Bì Bì không chịu nổi, tức giận bỏ nhà đi, hai ngày sau lại bị Hứa Vong Xuyên dỗ dành quay lại. Một zombie một chó kề vai sát cánh, vì sao lại nói kề vai sát cánh? Bởi vì bộ dạng như kiểu sẽ cấu kết với nhau làm việc xấu. Diệp Tịch Nhan hoài nghi bọn họ có phương thức trao đổi đặc biệt, có thể vượt qua chủng tộc hiểu rõ ý đồ đối phương.

Chẳng qua một con người chín chắn không cần can thiệp quá nhiều vào chuyện giữa những con chó.

Cô rất có chừng mực.

Cuộc sống tốt hơn nhiều so với dự đoán.

Cơ thể Diệp Tịch Nhan ngày càng nặng nề, muốn đi tiểu phải vịn Hứa Vong Xuyên.

Anh dường như ngửi thấy hương vị ” sắp sinh sản”, không thích ra ngoài chơi, luôn ở yên canh chừng cô, chỉ cần chút gió thổi cỏ lay là đi ra đấm mạnh gọi cả đám, khiến bốn phía yên ắng, ngay cả chim cũng không dám hót.

Diệp Tịch Nhan vẫn chưa quyết định được tên cho đứa bé.

Cho dù là Diệp Lương Thần hay Hứa Tiên đều là lời nói đùa, không thể coi là thật, phải nghiêm túc suy nghĩ, nhưng cái đầu mơ màng lại không cho phép.

Cô may vài bộ quần áo nhỏ.

Hứa Vong Xuyên biết là cho bé con, nhưng vẫn không phục, kiểu gì cũng phải tự xé vài chỗ trên bộ quần áo của mình, sau đó chỉ trỏ cho cô xem.

Anh biến thành zombie, miệng câm chặt, lòng nghĩ gì muốn gì đều dùng hành động thể hiện, thật sự là quá đáng yêu.

Diệp Tịch Nhan vá lại chỗ rách, còn kéo con chó lại hôn một cái. Không cần nhiều, chỉ cần hôn một phát.

Anh lập tức như ngâm mật cả buổi chiều, đi đường cũng nhón chân.

Diệp Tịch Nhan tính thời gain, sắp xếp Hứa Vong Xuyên về nhà lấy đồ, cô sẽ tự đỡ đẻ cho mình nên cần chuẩn bị rất nhiều dụng cụ. Dù tổng kết chỉ có hai bước, đầu tiên là sinh, sau đó cắt cuống rốn. Sinh ra là có thể sử dụng dị năng chữa trị, cũng không sợ cô băng huyết hay cục cưng bị bệnh bẩm sinh, những vấn đề đó đều chẳng là gì.

Không có việc gì cô liền khẽ ngâm nga hát.

Hứa Vong Xuyên khi còn sống ngũ âm khuyết thiếu giờ biến thành zombie lại muốn học đòi, nhưng không học nổi, chỉ có thể gật đầu rung chân đánh nhịp.

Ngu ngốc.

Siêu cấp đáng yêu.

Diệp Tịch Nhan buộc bím tóc cho anh, còn vẽ rùa đen trên mặt, phần lớn thời gian để con chó đấm chân bóp vai cho mình. Cô bắt đầu cảm thấy may mắn khi trở về tìm anh, dù không nói một câu, nhưng chỉ cần ở chung một chỗ, ít nói vài câu cũng chẳng phải việc ghê gớm.

Lượng ăn của Diệp Tịch Nhan tăng lên khá nhiều, có khi nửa đều còn muốn leo ra ngoài tìm đồ ăn. Hứa Vong Xuyên bắt đầu ra ngoài đi săn, biết cô không thích ăn chuột thế là cố hết sức mang những món ăn ra hình ra dạng về, đôi khi là còn sống, nước mắt đầm đìa cực kỳ đáng thương, khiến Diệp Tịch Nhan thèm ăn nhỏ dãi.

Thật ra cô không muốn anh đi ra ngoài.

Nhưng lý trí nói cho cô biết, vì để dự trữ sức khoẻ chuẩn bị sinh sản, chuyện bổ sung dinh dưỡng là cần thiết.

Hai ngày liền Hứa Vong Xuyên chưa quay lại, Diệp Tịch Nhan biết là không xong rồi. Cô không ra ngoài tìm anh, mà xua Bì Bì đi, sau đó mang chút đồ ăn còn sót lại chui vào hầm, nhưng cô vẫn bị tìm ra.

Trương Hiểu Thi thò đầu vào.

Trong ánh đèn pin sáng quắc, nhếch miệng cười.

Diệp Tịch Nhan không phản kháng, yên lặng đỡ bụng đi theo đám người.

Bọn họ nhốt cô trong chiếc xe tải chở zombie, mùi tanh hôi cùng với tiếng lẩm bẩm ghê rợn bao bọc, Diệp Tịch Nhan nhắm mặt cũng có thể cảm nhận bầy zombie vờn quanh.

Cả chiếc xe đều là zombie nóng nảy đói khát, chỉ có cô là miếng thịt.

Nếu yếu đuối chút thôi chắc chắn sẽ bị doạ ch*t, nhưng Diệp Tịch Nhan ngồi yên lặng, sắc mặt như thường.