Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 184




Cô bảo anh ở yên.

Anh thật sự không nhúc nhích chút nào, từ xuân sang hè, một mực đứng ở chỗ này. Nếu như cô không trở lại, sẽ chẳng ai biết người đàn ông ngang bướng từng chi phối toàn bộ Giang Thành lại yên tĩnh dịu dàng chôn mình trong ngôi mộ vô danh.

Diệp Tịch Nhan bưng mặt anh, ngọt ngào gọi:” Hứa Vong Xuyên.” Sau đó như ma chú được giải trừ.

Hàng mi trắng rung động, mí mắt khô héo đóng chặt mở ra, đôi mắt màu xám nhìn về phía cô.

Cô ôm lấy anh.

Dùng sức lực từng diễn tập vô số lần trong mộng.

Diệp Tịch Nhan trở lại, chỉ có một dự định, chính là vẽ một dấu chấm tròn cho cuộc gặp gỡ của hai người.

Con người đương nhiên có thể vứt bỏ cảm giác, không mừng không giận không buồn không vui không thương không ghét không muốn, cứ thế sải bước tiến về phía trước, cho đến khi cái ch*t nhân từ giáng lâm, nhưng, đáp án luôn luôn dừng ở chỗ người bỏ đi.

Nếu như ngay cả hung hiểm đau khổ trong tương lai còn chẳng sợ, vì cái gì lại không dám đối mặt với anh?

Khẩu súng giấu trong tay áo đã lên nòng, chỉ cần bóp cò là ngay lập tức viên đạn sẽ từ quai hàm xuyên qua đại não, cắt đứt thần kinh, suy nghĩ bị tiêu diệt, để Hứa Vong Xuyên cứ thế biến mất.

Cơ thể của anh có cái gì đó khác với zombie vô hạn liên tục hồi phục, hẳn là tỉ lệ bị giết ch*t sẽ lớn hơn.

Diệp Tịch Nhan suy nghĩ như thế.

Súng trộm ở chỗ Tạ Tri Kiêu, ba phát đạn, sau khi bắn hết, nếu không ch*t được thì chẳng còn cách nào khác.

Thế giới là vậy.

Quá nhiều thứ không xác định, quá nhiều chuyện hết cách, nhưng có một số việc không phải có thể làm thì mới làm mà càng không thể lại càng phải làm.

Hứa Vong Xuyên ôm cô, khàn giọng co giật, không có nước mắt dạt dào, chỉ có đau khổ phun trào, cực kỳ giống con chó bị bỏ rơi được gặp lại chủ nhân.

Anh thối quá.

Còn rất khiếp người.

Rõ là một con chó ch*t sao vẫn đáng yêu đến thế.

Dũng khí mãi mới dựng được bởi vì vậy mà bị đánh gãy trong phút chốc, Diệp Tịch Nhan thu hồi súng, vuốt ve bím tóc của người đàn ông.

Anh còn quyến luyến ở hõm cổ cô, mùi thối sực thẳng lên khoang miệng và lỗ mũi, hun cô phát khóc. Hứa Vong Xuyên duỗi cánh tay màu đen bị ăn mòn gần hết, dường như đang muốn bảo cô nhìn vết thương của anh này, có phải rất đáng thương không?

Diệp Tịch Nhan tay mắt lanh lẹ dùng dao đào ra một con chuột gầy còm, ném cho Bì Bì, Bì Bì cũng không chịu thua kém, chó mà bắt chuột bách phát bách trúng, hai cái là nuốt luôn, vui mừng vẫy đuôi như đang xin thêm.

Thế là cô bèn lột quần áo anh ra, bắt chuột giúp.

Người đàn ông như ở chung nhà với chuột, mấy con chuột con trắng nõn còn chưa kịp mọc lông, chít chít không ngừng, đáng yêu đến quái gở. Diệp Tịch Nhan xách từng con ra, ném hết cho Bì Bì, miệng còn không ngừng phàn nàn,

“Con của mình không nuôi, ngược lại nuôi một tổ chuột, anh được lắm, biến dị còn chơi sang ghê.”

Hứa Vong Xuyên không lên tiếng. Vươn tay kéo ba lô trên vai cô.

Ngoan ngoãn đáng thương nhưng cũng cực kỳ tủi hờn.

Diệp Tịch Nhan cười phá, lâu rồi chưa cười, cười xong thì lại khóc. Nói thật, cô không biết tương lai sẽ ra sao đây.

Lần đầu ở chung với zombie nên chẳng có kế hoạch gì, hễ lệch nửa bước sẽ là một xác hai mạng đến điểm danh trước mặt lão Diêm vương, thật là điên rồi, nhưng đi theo anh sống điên còn tốt hơn giấu tâm sự sống tạm bợ. Mấy chục năm, mấy năm, mấy ngày, mấy tiếng, cho dù là bướm phù du hay rùa vạn năm chắc chắn sẽ có khoảnh khắc muốn thả người nhảy lên trời.

Muốn nhảy là nhảy.

Chẳng quản phía trước là dòng nước xiết hay vách núi cao. Mặc kệ con mẹ nó.

Diệp Tịch Nhan dẫn Bì Bì xâm nhập nhà của Tôn Á và Triệu Quang Minh, hầm có thể cho người ở, Triệu Quang Minh thiết kế hệ thống thông gió, chỉ là ánh sáng bằng không, đóng cửa là giơ tay không thấy năm ngón, chẳng qua Hứa Vong Xuyên cũng không ở được căn phòng ánh nắng rực rỡ, sẽ chỉ làm cơ thể hư thối của anh thêm nát bấy, cho nên mọi chuyện càng vừa vặn.

Quét dọn qua gian phòng, Diệp Tịch Nhan chỉ huy Hứa Vong Xuyên làm cây cột hình người, kéo chỗ dây gai đi ra ngoài, dùng chúng để phơi quần áo và chăn đệm.

Mọi chuyện đều rất bình tường, ngoài trừ việc xử lý cánh cửa bị đồ đạc che lấp. Diệp Tịch Nahn mở cửa, đằng sau là Triệu Quang Minh biến thành zombie.

Cậu ta dùng còng tay trói mình vào ống nước, bên cạnh là cha mẹ cậu, Triệu Bắc Đẩu và Đỗ Quyên. Hai người cũng bị trói chặt, bởi vì thiếu thốn đồ ăn, lại khó ức chế được cơn đói khát, đành phải moi móc lục phủ ngũ tạng của mình ra nhai, cực kỳ kinh dị. Triệu Quang Minh còn ổn, dường như không hứng thú với việc ăn chính mình, chỉ dùng cái tay tự do tô tô vẽ vẽ gì dưới mặt đất.

Nghe thấy tiếng động, ba người đồng loạt nhìn về phía Diệp Tịch Nhan.

Phải dùng từ nào để hình dung ánh mắt sắc lạnh tham lam không đáy của họ đây. Ánh mắt sâu sắc của Nietzsche có lẽ phù hợp.

Hai đời, Diệp Tịch Nhan mãi chẳng hiểu, vì sao virus zombie chỉ lây nhiễm cho loài người, bây giờ nhìn vào đôi mắt của ba người, cô cuối cùng đã hiểu đôi chút.

Không phải virus huỷ diệt nhân loại.

Mà là nhân loại khao khát virus.

Loại khát vọng này sau khi được giấu trong những hành động lời nói tưởng vô hại đơn thuần, không phân biệt giới tính trình độ giáo dục, cắm rễ trong bản mã gen di truyền qua nhiều thế hệ, đột biến ngẫu nhiên trong quần thể, luôn ẩn núp trong thời hiện đại văn minh, gần như không ai có thể trốn thoát.

Nhân loại vốn dĩ là dã thú.

Không cần phải dùng những từ ít ý nhiều, “sinh vật có trí tuệ”, “sinh vật cấp cao”, “con người”… Dùng cái gì cũng chỉ là tô son trát phấn cho bản tính, làm nó khác biệt với thú tính, chẳng qua là bịt tai trộm chuông mà thôi.

Đỗ Quyên và Triệu Bắc Đẩu, kéo đứt cánh tay, tập tễnh bò về phía cô.

Bì Bì nhảy tới nhảy lui, ý đồ dùng tiếng sủa doạ lui hai người, nhưng thời gian dài không thấy sinh vật sống, họ khát khao mãnh liệt, vốn hốc mắt đã trũng sâu, giờ tròng mắt gần như lồi hẳn ra.