Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 182




Tạ Tri Kiêu xuất hiện quá đúng lúc.

Nếu như ngày trước anh cũng xuất hiện kịp thời như thế, ở đâu có chuyện long trời lở đất sau đó? Nhưng đời làm gì có nếu như, anh không phải là người Diệp Tịch Nhan trông đợi, dù có đúng lúc thế nào cũng đều vô dụng.

Cô dừng thút thít, vịn tường chậm rãi đứng lên.

Tạ Tri Kiêu dùng ánh mắt gần như tan ra nhìn cô, “Em vẫn thế, khóc tối tăm trời đất nhưng chỉ cần một giây là tỉnh táo.”

Diệp Tịch Nhan vỗ quần áo, cột chắc tóc, “Không thì thế nào, nằm trên đất chờ ch*t sao?”

Tạ Tri Kiêu còn nói:” Sao em không nghĩ tới chuyện ngoảnh đầu nhìn lại?” “Nhìn cái gì, nhìn anh chắc?”

Giọng điệu ngang ngược khiến người ta nghẹn họng, nhưng âm cuối mềm nhũn, khoé miệng mím chặt. Rõ ràng rất yếu đuối, rất cần được chăm sóc và bảo vệ, nhưng cứ dùng cách thức đó che giấu sự yếu ớt và bất lực.

Tự tôn vô dụng buộc cô phải đeo mặt nạ diễn kịch.

Tạ Tri Kiêu quá rõ sau đó Diệp Tịch Nhan muốn làm gì, thế là ánh mắt tan chảy càng trở nên phức tạp.

Phát giác hiện tại cần cọng rơm cứu mạng khác, Diệp Tịch Nhan dùng ngữ khí hoà hoãn, vẩy tóc, “Có thể dìu tôi trở về không?”

Tạ Tri Kiêu im lặng nắm chặt tay cô.

Bì Bì lắc cơ thể, rũ hết đám tro bụi trên người, gâu gâu gọi hai tiếng, rồi ngoan ngoãn ngồi vào ở chỗ đất trống trông coi mô tô và ba lô.

Diệp Tịch Nhan liếc mắt một cái, thấp giọng hỏi:” Anh bắt cóc Bì Bì từ bao giờ thế?”

“Nó tự đi theo anh.” “A?”

“Nó ở căn cứ luôn thấy bất an, sau khi em mang thai lại không để ý nên Bì Bì theo anh luôn.”

Diệp Tịch Nhan trầm mặc.

Một mức độ nào đó, quả thực chó và trẻ con cùng một loại, đều dùng sự an ủi và sưởi ấm để tồn tại, quan tâm được một phía, không cố được phái kia, thật thiệt thòi.

Tạ Tri Kiêu nói:” Nếu xem ngoảnh đầu nhìn lại chút, sẽ biết Bì Bì đã đi theo anh từ sớm.”

Cô quay qua nhìn anh.

Tạ Tri Kiêu thở dài, “Cuộc sống rồi sẽ tốt, chỉ cần chúng ta ở cùng nhau, đừng muốn thêm bất cứ điều gì.”

Anh đến, quả thực Diệp Tịch Nhan nhẹ nhàng thở ra.

Tạ Tri Kiêu chặt cây cối, tìm nước từ trong cát, đem ngôi nhà đổ nát ở thôn sửa sang như mới, mua thêm một ít đồ đạc đơn giản đón Diệp Tịch Nhan ra khỏi Tôn gia.

Anh cũng biết làm cơm, khác biệt hoàn toàn với Hứa Vong Xuyên.

Diệp Tịch Nhan không chỉ không cần làm việc, ngay cả bát đũa ba bữa đều có người rửa thay.

Anh còn biết đi săn.

Thỏ, gà rừng, lợn rừng… Tất cả sản vật trên núi chẳng con nào chạy thoát khỏi họng súng của anh, thỉnh thoảng bị thương sẽ trốn tránh cô tự mình xử lý. Diệp Tịch Nhan muốn ăn đồ chua, anh lật mấy ngọn núi, bỏ một ngày một đêm hái quả mai dại màu vàng xanh.

Thậm chí, anh còn giặt quần áo, rửa chân giúp cô, con ruột của Diệp Tịch Nhan chắc chả hiếu thuận được như anh.

Ba anh em thợ săn ngẫu nhiên đi dạo trước cổng, lo cô sợ hãi, Tạ Tri Kiêu lắp một trang bị cảnh báo ngay ở cửa, chỉ cần báo động, dù đang ở bất cứ đâu anh cũng đều trở về tức thì.

Anh đa tài đa nghệ.

Trộn bùn lợp ngói, sửa xe may áo… Thời gian rảnh rỗi còn ngồi dưới gốc hoa quế ở cổng thôn ôm đàn ghi ta ca hát.

Thôn dân rất thích anh.

Không có ai là không thích anh, thông minh tuấn tú, lễ phép có tiến có lùi, đa tài đa nghệ, không có tính xâm lược, ngay cả Tôn Á cũng yên tâm với cách làm người của Tạ Tri Kiêu, có khi đi làm không thể phân thân, sẽ đem Nhật Thiên bé bỏng gửi ở nhà hai người.

Đêm khuya khó ngủ, anh sẽ ngồi dưới đất, dựa vào mép giường, dùng một ngọn nến leo lắt kể chuyện xưa cho Diệp Tịch Nhan nghe.

Đều là chút chuyện cũ chưa từng nghe, giống như kể từ đoạn kết, có lúc như chưa từng có kết cục, như mê cung hình tròn đầu đuôi nối nhau, muốn tìm đâu là bắt đầu đâu là kết thúc còn khó khăn, nói gì là lối ra?

Có lẽ cuộc sống quá tốt.

Có lẽ do đêm hè luôn làm cảm xúc dâng cao khiến nó tự bộc lộ phơi bày. Cô thốt lên câu hỏi nghi hoặc chôn sâu ở đáy lòng.

“Hi Hi là ai?”

Tạ Tri Kiêu không nói, chỉ lẳng lặng nhìn vào đôi mắt tròn xoe quyến rũ của cô, muốn tụ lại chút ánh sáng nhưng cuối cùng vẫn để nó tiêu tán.

“Đây là lần thứ mấy anh trùng sinh?”

“Không nhớ rõ.” Tạ Tri Kiêu nghiêng đầu dựa mép giường, ánh mắt tan rã không có tiêu điểm.

“Nói những điều anh nhớ kỹ.”

Anh cong môi, giống như đôi môi nặng trịch phải mất rất nhiều khí lực và thời gian một phun ra được một câu mập mờ từ đáy lòng. Nhưng có lẽ do phần ăn ý nhiều năm, khiến Diệp Tịch Nhan vừa nghe đã hiểu.

Anh bộc phát dị năng lúc hai người tham gia thí nghiệm. Nơi đó là bắt đầu.

Cũng là kết thúc.

Tạ Tri Kiêu chỉ có thể dùng dị năng đi về quá khứ, vĩnh viên không có cách nào đi vào tương lai, đơn giản, tương lai không có Diệp Tịch Nhan thì chẳng có gì ý nghĩa, thế là nghịch hành ở dòng sông thời gian, sau đó tự mình đi đến điểm kết thúc của từng nhánh.

Đã từng thử tìm cô lúc virus chưa bùng phát, thế nhưng thanh cao cố chấp như cô gặp được tưởng tên cuồng theo dõi, trực tiếp tiễn anh vào trại giam.

Cũng thử qua tìm cô lúc virus mới bùng phát, đóng vai chúa cứu thế, nhưng Diệp Tịch Nhan chưa có sự dạy bảo của trải nghiệm luôn bị lòng tốt chi phối, vô số lần đặt mình vào hiểm cảnh, sau đó ch*t không được tử tế.

“Rốt cuộc anh đã hiểu, anh yêu con người em lúc chúng ta gặp gỡ, tất cả những đau khổ, việc đen tối em phải trải qua đều là những điều cần thiết biến em trở thành em.”

Tạ Tri Kiêu nói.

“Cho nên cuối cùng anh mang tôi trùng sinh lại với anh sao?” Diệp Tịch Nhan hỏi.

“Ừm.”

“Vậy sao lúc đó không tới tìm tôi luôn?”

Anh im lặng giây lát, thốt ra âm thanh nhẹ bẫng, “Anh không dám.”