Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 181




Như bùn đen nhồi vào họng, không ngừng moi móc, hoảng loạn xoay tròn, giống như đứa trẻ ngồi trong lớp sốt ruột vì không tìm được câu trả lời chính xác. Mặt mũi Diệp Tịch Nhan dồn lại một khối, hai mắt đau khổ híp thành đường thẳng, cô gắng sức ngửa đầu buộc mình không rơi lệ, thế nhưng trong tầm mắt, khuôn mặt Hứa Vong Xuyên vẫn dần trở nên mờ mịt.

Không được phép quyến luyến zombie. Zombie chính là zombie.

Cô đã gặp quá nhiều người bởi vậy mà ch*t.

Tôn Á điều khiển ô tô, không chút lưu tình xông thẳng về trước. Hứa Vong Xuyên đuổi theo phía sau.

Giày tuột ra.

Anh đi chân trần giẫm lên đinh sắt, mẩu thủy tinh, hố nước bẩn, hai tay mải miết móc cổ họng, vừa chạy vừa gãi, thế nhưng lời nói biến mất không xuất hiện.

Anh không có cách nào gọi tên cô. Tịch Nhan.

Điều anh có thể làm, chẳng qua chỉ là hai tiếng lẩm bẩm nhưng kẻ câm điếc.

Diệp Tịch Nhan mở cửa xe nhảy xuống, không để ý động tĩnh thu hút zombie dần tụ lại, liều mạng chạy đến trước mặt anh.

Tôn Á phanh xe, ôm Nhật Thiên ngồi trong xe không ngừng gào tên cô: “Tịch Nhan, chúng ta đi thôi, nghĩ cho đứa con của cậu và anh ấy… Tớ van cậu… chúng ta đi thôi…”

Diệp Tịch Nhan ngồi xuống, đưa tay bưng mặt người đàn ông, lau đi nước bùn và máu dơ trên trán.

Hứa Vong Xuyên ngẩng đầu, đôi mắt màu xẩm phản chiếu khuôn mặt đẫm nước mắt của cô.

Đưa tay lau đi.

Cô gỡ chiếc nhẫn hoa khiên ngưu khỏi cổ anh, lấy ra chiếc điện thoại hay dùng để chụp lén cô và viết nhất ký trong túi áo trong, ngón tay mơn trớn những cái đinh trên xương quai xanh, cuối cùng tựa vào vai anh nhẹ nhàng nói: “Chó ngoan, ở yên.”

Diệp Tịch Nhan không có kiên cường như mình tưởng tượng.

Mang thai không có cách nào sử dụng dị năng khiến cô yếu ớt đến mức nhu nhược.

Cô leo lên xe ô tô.

Anh đứng lên.

Cô rời đi theo xe.

Anh ngoan ngoãn ở yên. Cô không quay về.

Anh vẫn ở yên đó cho đến tháng sáu tuyết rơi đầy trời, cho đến khi tuyết trắng mênh mang bao trùm lấy anh.

Hứa Vong Xuyên, ngay cả tuyết tháng sáu cũng có thể đợi. Lại không đợi được cô.



Diệp Tịch Nhan tiến vào trạng thái quan sát.

Cả đường chạy trốn, phản ứng đều chậm nửa nhịp.

Cũng may Triệu Quang Minh đúng là thằng oắt có cái đầu giỏi giang, đã sớm lo liệu con đường chạy trốn một mình cho Tôn Á, dọc đường có mấy trạm tiếp tế và phòng an toàn, hai người đều phải dựa vào những thứ này mới ba lần bốn lượt thoát khỏi hiểm cảnh tìm về quê Tôn Á, một ngôi làng trong khe núi, mặt nhìn về dòng nước xiết, sơn thôn chỉ có hai họ duy nhất.

Nơi này có rất nhiều cây tùng, liếc mắt không nhìn thấy điểm cuối.

Thợ săn trong thôn bày bố cạm bẫy ở xung quang, có thể ngăn cản phần lớn zombie.

Từ đường ở địa thế cao, gặp tình huống nguy cấp có thể coi là nơi an toàn lánh nạn, Diệp Tịch Nhan hoài nghi rất lâu, chắc hồi xưa có chiến loạn nên bọn họ mới định cư ở đây.

Tấm chắn thiên nhiên quá hoàn mỹ.

Từ trước đến nay, cuộc sống ở đây chẳng phải là giàu có, nhà ở thôn không quá ba tầng.

Ruộng đồng còn có thể thu hoạch, khoai tây thoải mái, thỉnh thoảng săn được lợn rừng cũng có thể ăn bóng nhẫy môi.

Hàng ngày, Diệp Tịch Nhan vác cái bụng bầu, không có cách nào tham dự chuyện lao động chân tay nặng nhọc. Dung mạo xuất chúng, dù bình thường có mang khăn trùm đầu vẫn không ngăn được ánh mắt thăm dò. Mẹ Tôn Á sợ xảy ra chuyện, đến lúc đó mẹ và con đều gặp nạn, thế là đáp cầu dắt mối, giới thiệu cho cô một người thợ săn trung tuổi.

Vợ người thợ săn đã bị zombie gặm. Lúc ch*t cũng đang mang thai.

Anh ta không ngại đứa trẻ trong bụng Diệp Tịch Nhan, chỉ có một yêu cầu, anh ta còn hai người em chưa có vợ, nếu như sau này không tìm được phụ nữ, Diệp

Tịch Nhan phải sinh hoạt cùng ba người bọn họ. Mẹ Tôn Á cũng giới thiệu đối tượng cho Tôn Á. Tôn Á không đồng ý.

Nhưng cô ấy có anh em cường tráng, không lấy chồng cũng chẳng có ai dám nửa đêm đến Tôn gia đào góc tường.

Diệp Tịch Nhan nhìn người thợ săn nhấc nửa con lợn rừng, hơi rung động, nhưng trong đầu luôn bất chợt hiện lên hình ảnh Hứa Vong Xuyên càng ngày càng xa dần trong kính ô tô. Cô không làm được, dù quá khứ đã từng vì đồ ăn nịnh nọt yêu kiều, cười lấy lòng vô số lần.

Đưa thịt lợn rừng hai lượt, đối phương có hành vi càng khác thường, ban ngày Diệp Tịch Nhan sống ch*t ở cùng với Tôn Á, đêm cũng không dám ngủ một mình.

Tôn Á đã cảnh cáo tên thợ săn.

Nhưng ngoại trừ cô ấy, đến cả người nhà Tôn gia cũng bênh vực tên thợ săn kia.

Không lao động thì phải dâng lên giá trị khác, ngày sau còn định mang theo đứa nhỏ vướng víu ăn ké, tận thế rồi còn muốn như đại tiểu thư mong được cung phụng, quả thực làm người ta chán ghét. Không phải người Tôn gia không thích Diệp Tịch Nhan, mà là thế giới cá lớn nuốt cá bé, chẳng ai thích người vô tích sự.

Hôm nay, Tôn Á mãi chưa về nhà.

Diệp Tịch Nhan muốn đi tìm, nhưng vừa đi ra ngoài thì bắt gặp ba anh em thợ săn. Bọn họ có chuẩn bị mà đến, cô trốn trong góc tường gạch, ôm đầu không ngừng cầu xin, nét mặt cực kỳ đáng thương, thế nhưng thịt cá sao có quyền giảng đạo lý với dao thớt? Cổ tay bị người nắm lấy, cả người bị nhấc bổng dậy, cô khóc lóc gọi tên Hứa Vong Xuyên, lo sợ đứa trẻ duy nhất của hai người có mệnh hệ, nhưng người xuất hiện phía cuối đường đất lại là Tạ Tri Kiêu toàn thân gió bụi.

Anh cưỡi mô tô của Hứa Vong Xuyên, mang theo Bì Bì.

Tự xưng là bạn trai của Diệp Tịch Nhan, còn bắn lên trời hai phát. Thợ săn cũng có súng.

Súng thô sơ.

So với súng tự động hoàn mỹ, vẫn không dám cứng đối cứng. Ba người nhổ nước bọt, đi.

Diệp Tịch Nhan ngồi trên mặt đất, khóc mệt nhoài, Bì Bì tiến lên liếm sạch nước mắt trên mặt cô, ra sức vẫy đuôi.

Cô ôm lấy Bì Bì, khóc lớn tiếng hơn. “Tịch Nhan, đi theo anh đi.”