Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 180




Hứa Vong Xuyên mang năm người, ba chiếc xe, cùng với cô, nhân lúc đêm vắng chạy trốn khỏi đám thi thể.

Đêm khuya nghỉ ngơi, Diệp Tịch Nhan nghe thấy tiếng súng, giật mình choàng tỉnh, phát hiện trên mặt toàn là máu.

Hứa Vong Xuyên ôm lấy cô, hơn nửa khuôn mặt đã bị xé toang.

Máu đỏ tươi chảy xuôi xuống, phía sau hai người là Tri Chu và Nhị Mao lắc lư, còn có ba người đang run rẩy trên đất.

“Bọn họ đều biến dị sao?” Diệp Tịch Nhan xé rách ống tay áo giúp Hứa Vong Xuyên cầm máu, thế nhưng máu nóng trào ra không có cách nào cầm lại được, liên tục nhỏ vào người cô.

Nóng.

Dần dần biến lạnh. “…Ừm.”

Anh nhẹ nhàng đáp.

Hàng mi trắng của người đàn ông có máu ngưng tụ, mỗi lần chớp, liền rơi xuống một cục. Tóc trắng đều là tro bụi, đưa tay sờ soạng, tất cả đều là vết thương lồi lõm, khiến người ta kinh ngạc run sợ.

Anh chật vật, ngay cả mắt cũng biến thành màu xi măng xám ngoét.

Diệp Tịch Nhan tìm tới nguồn nước, cố gắng nán lại, giúp Hứa Vong Xuyên rửa ráy sạch sẽ, hi vọng anh không để lộ màu mắt ấy, thế nhưng bóng tối khắp nơi, cùng đủ loại tình huống chiến đấu bất thình lình lại kéo anh vào vũng bùn một lần nữa.

Thế là tròng mắt xám càng xám hơn. Bộc phá, nổ vang.

Truy đuổi, rít gào.

Thật giống như, zombie vô hạn kéo bọn họ vào địa ngục luân hồi vô gian. Lặp đi lặp lại.

Một lần lại một lần.

Không ngừng đánh mất đồng đội và bạn bè.

Không ngừng chạy trốn giãy giũa, chẳng chút hi vọng. So với địa ngục còn địa ngục hơn.

Một tuần liềm, hai người gặp nhiều trắc trở mới quay lại được căn cứ bờ sông, nhưng nơi này đã thất thủ từ lâu. Không tìm thấy bác sĩ Nguy, Lý Nhược Nam cũng không rõ đang ở nơi nào.

Zombie vô hạn có thể tự do hoạt động ăn hết người còn sống đã rời đi.

Diệp Tịch Nhan nhặt được mảnh tã lót, cơ thể cứng rắn cuối cùng cũng bong ra từng mảng.

Cô như bị điên chạy về nơi ở của Tôn Á và Triệu Quang Minh. Một ngôi nhà giản dị.

Cô không ôm hi vọng, đập cửa lớn chẳng e ngại zombie nghe tiếng kéo tới, không thấy có sự đáp lại thì bò vào từ cửa sổ. Dưới căn nhà có hầm chứa do

Triệu Quang Minh đào, Diệp Tịch Nhan sử dụng sức chín trâu hai hổ mới mở được cánh cửa chống bạo loạn, mệt lả, quỳ rạp xuống mặt đất.

Cũng may Tôn Á và Nhật Thiên đều còn sống.

Đôi mắt híp của Tiểu Nhật Thiên không nhuốm bụi trần, mặc chiếc áo bông nhỏ màu vàng nhạt, cười ngây ngô với cô, hoàn toàn không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì. Mắt Tôn Á đen sì, như khô lâu, dường như khóc cạn nước mắt, cả người ch*t lặng, chẳng nhìn ra chút nhân khí, dưới tiếng gọi liên tục của Diệp Tịch Nhan, từ từ ngước lên.

“Bên ngoài còn zombie không?” “Không… hầu như đã đi hết.”

Tôn Á lắng tai nghe, chốc lát mới ôm con trai từ từ leo ra khỏi thang cuốn rỉ sét, cả người mềm oặt, Diệp Tịch Nhan nâng đỡ mới miễn cưỡng đứng vững.

Tầm mắt cô vượt qua người bạn mình, nhìn về phía Hứa Vong Xuyên thiếu đi nửa khuôn mặt.

Thấy mắt người đàn ông biến thành màu xám như xi măng, lập tức khóc rống. “Sao vậy, Tôn Á?”

Diệp Tịch Nhan đỡ bả vai cô.

Tôn Á lắc đầu, lau mặt, không đành lòng nói:” Nhan Nhan, nơi này đã thất thủ, cậu đưa tớ và Nhật Thiên về nhà được không, Tiểu Minh có để lại xe và đồ ăn, khoá trong container”

“Tiểu Minh đâu?” Diệp Tịch Nhan hỏi.

Tôn Á hướng mắt nhìn qua cánh cửa phòng bị bàn lớn chặn, không nói chuyện. Nhật Thiên hướng tay nhỏ vồ qua, bị cô cấp tốc đè lại.

Thế là Diệp Tịch Nhan không hỏi nữa.

Tôn Á lắp chìa khoá, ôm con trai, tay khác níu chặt Diệp Tịch Nhan, không cho phép cô tới gần Hứa Vong Xuyên.

“Hứa Vong Xuyên, tôi mang Nhan Nhan theo.” Người đàn ông không trả lời.

Tròng mắt xám ngơ ngác, lom lom nhìn Diệp Tịch Nhan.

Tìm được địu vải, Tôn Á cài chặt con vào người, nhét vào miệng Nhật Thiên một núm v* cao su, siết tay Diệp Tịch Nhan kéo cô ra ngoài, leo ra khỏi cửa sổ thì lại vòng về, nhặt một khung hình vỡ nát ở xó, rũ sạch vụn kính, rút tấm ảnh gia đình nhét vào áo, sau đó lại tiếp tục kéo Diệp Tịch Nhan đi.

Hứa Vong Xuyên theo sát phía sau.

Tôn Á run rẩy mở container, thử xem ô tô còn khởi động được không, mạnh mẽ nhét Diệp Tịch Nhan vào ghế lái phụ.

“Tôn Á… chờ một chút, Hứa Vong Xuyên còn chưa vào.” Tôn Á không nói, đóng cửa xe, khởi động ô tô.

Diệp Tịch Nhan bỗng nhiên đè bạn tốt lại, đôi mắt loé sáng doạ người, gằn từng chữ một:” Hứa Vong Xuyên còn chưa vào.”

Tôn Á bật khóc, thút thít không thôi, hai mắt đỏ hồng, mãi lúc lâu mới khàn giọng nói:” Tịch Nhan, cậu quay lại xem thử, đó không còn là Hứa Vong Xuyên nữa rồi!”

Diệp Tịch Nhan nghiêng đầu, ” Sao lại không còn?” Chẳng còn chỗ nào giống.

Con mắt màu xám. Hành động cứng ngắc.

Rất lâu chưa nói một câu tiếng người.

Ánh mắt luôn nhìn vào động mạch cổ nảy thình thịch của cô, mà không phải đôi mắt mà anh yêu nhất.

Hai người bạn đánh lộn, gào rít trong xe ô tô, Nhật Thiên bị doạ khóc oa oa, mặt nhỏ đỏ bừng. Hứa Vong Xuyên buông thõng tay, chạy lại phía ô tô, cơ thể cường tráng khôi ngô còn đáng sợ hơn cả zombie bình thường.

Tôn Á ôm Nhật Thiên, khóc mãi không nín nổi, Diệp Tịch Nhan run rẩy quát lớn: “Dừng lại!”

Hứa Vong Xuyên dừng lại thật.

Anh đứng ở mặt cỏ khô héo, nhìn cô không chớp mắt, đôi mắt màu xám, không còn chút điểm sáng.

Diệp Tịch Nhan vịn cửa sổ xe, đau khổ nói:” Hứa Vong Xuyên, gọi tên em.” Trả lời cô chỉ có sự im lặng.

Cô lại quát: “Hứa Vong Xuyên, tên người anh yêu nhất cũng quên sao!” Anh hé miệng, lẩm bẩm từ không rõ nghĩa.