Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 178




Bác sĩ Nguy nói chuyện với Diệp Tịch Nhan rất lâu, cho đến tận khi Hứa Vong Xuyên trở về lúc đêm khuya. Trước khi đi, ông hỏi Diệp Tịch Nhan có tiêm vắc xin không, Diệp Tịch Nhan nói không, ông lại hỏi Hứa Vong Xuyên, biết Hứa Vong Xuyên đã tiêm, nét mặt bác sĩ Nguy rất phức tạp.

Diệp Tịch Nhan đưa ông ra ngoài, cũng hỏi, “Ngài tiêm chưa?” Bác sĩ Nguy không trả lời.

Ông cụ mặc áo mũ, chỉnh trang áo khoác lông, sau đó kẹp chiếc cặp da vào nách, hiên ngang đi vào bóng đêm mịt mờ.

Ông không quay đầu lại.

Bóng lưng như nói lời bảo trọng.



Lương Khiết vẫn được hoả táng.

Đây là một lời cảnh cáo, cảnh cáo Diệp Tịch Nhan đừng điều tra.

Nếu như là người bình thường, có thể nhẫn nhịn thì sẽ nhẫn nhịn, dù sao cũng không phải đứa trẻ nhà mình, mỗi ngày có bao nhiều đứa trẻ ch*t đi chứ, sao có

thể thương xót và quan tâm hết? Ai chả ngơ ngác, mơ hồ sống, còn sống là tốt rồi, hà cớ gì phải vậy?

Thời con học sinh, Diệp Tịch Nhan thanh cao ngạo nghễ, luôn làm theo ý mình, về sau cứng quá dễ gãy, vật lộn với cuộc sống, cả đời ngông nghênh dần bị mài vụn.

Cô không bỏ vào mắt rất nhiều chuyện, bởi vì không ôm hi vọng sẽ không thất vọng.

Bây giờ trở về, quay đầu nhìn lại.

Thật ra bởi vì cuộc sống mình quá bấp bệnh, tự nhiên không để ý đến cái khác, cuối cùng cuộc đời bị phá hoại, chỉ biết bất lực gom góp những lời viện cớ.

Có lẽ Hi Hi đã ch*t.

Chân tướng chẳng còn quan trọng.

Nhưng cô lượn một vòng về điểm khởi đầu, lựa chọn làm Diệp Tịch Nhan trước kia, không thích sẽ nói cút, không ưa sẽ chửi, yêu ghét rõ ràng, có khi trong hơn nước mùa thu, hoặc đục hơn vũng bùn, không cần biết người phía sau màn là ai, dám múa trên đầu bà tổ cô này thì bà sẽ cho mày thổi kèn ăn cỗ!

Diệp Tịch Nhan không nói với Hứa Vong Xuyên. Trước khi động thủ điều tra, cô đi thăm Tôn Á một lần.

Người bạn tốt còn đang trong cữ, quấn khăn trùm đầu, nói chuyện chậm rãi, hai đầu lông mày mệt mỏi nhưng yên vui. Thằng nhóc con như được tiêm nhau thai cừu, da căng bóng mướt mịn, mắt híp không quá đáng ghét như Triệu Quang Minh, có chút cảm giác đáng yêu ngu ngốc.

Diệp Tịch Nhan nhăn mặt chọc nó, đứa bé dẩu miệng nhỏ, giống như ông bố trong Doraemon.

” Thằng nhóc gọi là gì?”

“Còn chưa nghĩ ra.” Tôn Á nheo mắt cười,” Chỉ có tên ở nhà, là Thiên Thiên.”

“Hay đặt là Triệu Nhật Thiên?” Diệp Tịch Nhan nhớ tới việc Hứa Vong Xuyên lấy tên “Diệp Lương Thần” cho đứa con chưa chào đời, đầu óc xoay chuyển, thốt lên.

Tôn Á trợn tròn mắt, “Cũng không phải không được.” Thanh mai trúc mã, Triệu Nhật Thiên và Diệp Lương Thần.

Ngẫm tới hình ảnh kia, Diệp Tịch Nhan cười gập cả người, ghé vào giường Tôn Á lăn qua lăn lại.

Buổi chiều, nắng vừa phải.

Tôn Á sờ tóc cô, dịu dàng nói:” Tịch Nhan, cậu thế nào?” “Tớ muốn làm một việc, rất nguy hiểm.”

“Cậu vẫn muốn làm?”

“Muốn.” Diệp Tịch Nhan nói chắc nịch, “Nhưng tình hình phức tạp, có lẽ tớ sẽ không thành công.”

“Cậu là người có chủ kiến nhất, nếu cho rằng nên làm, thì cứ làm đi.” Tôn Á cười rộ, nắm tay như cổ vũ cô.

Nhật Thiên vung tay nhỏ có ý đồ lôi kéo sự chú ý của hai người, mới sinh ra mà đã có tính nết đáng ghét của Triệu Quang Minh. Phòng khách lại truyền đến thanh âm phiền chán của Triệu Quang Minh:” Vợ ơi, hai người có muốn uống trà không?”

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ rơi xuống người Tiểu Nhật Thiên, thằng nhãi con cười xoà với Tôn Á, tay nhỏ gấp lại bắt lấy đầu ngón tay cô, rất có sức.

Lựa chọn đời người vẫn kỳ quái như thế, cơn giận sôi máu và âm vang quyết tâm gặp phải khuôn mặt ngây thơ của Tôn Á và Nhật Thiên liền sụp đổ.

Diệp Tịch Nhan uống trà Triệu Quang Minh pha, tạm thời từ bỏ suy nghĩ điều tra cái ch*t của Hi Hi.

Cô bỗng nhiên ý thức được việc, một khi vạch mặt, Tôn Á có khả năng trở thành cô giáo Lương Khiết thứ hai.



Nhưng con à, con phải hiểu, trên thế giời này không có bất kỳ quyền lợi nào dựa trên việc tranh thủ thoả hiệp.

Không chiến mà khuất phục. Chính là hàng.

Không lộ răng nanh.

Chính là cừu non.



Bọn chúng động sát tâm từ lúc nào?

Là lúc cô tìm bác sĩ Nguy nghiệm thi sao?

Hay là ngay từ lúc cô tiếp nhận cha mẹ, mượn tầng quan hệ này để lừa dối Hứa Vong Xuyên và Hứa Tứ Hải.

Suy nghĩ tỉ mỉ, thật ra cũng không phải.

Nghiên cứu virus là khởi đầu, virus lọt ra là đứt cương, trăm phương ngàn kế về sau cùng những hành động phát rồ đều là để đá văng tảng đá chắn đường.

Chỉ cần đứng ở vị trí kia, thời gian đến, nhất định sẽ bị thanh toán.

Mấy thanh niên miệng đầy lý tưởng và đại nghĩa, cấu kết với thế lực ẩn nấp cuối cùng của Giang thị, căn cứ nhà thuyền. Trong ứng ngoài hợp, phát động tiến

công đánh lén từ cống thoát nước, căn cứ bờ sông bị dồn vào góc ch*t.

Dẫn đầu chính là Trương Hiểu Thi biến mất đã lâu và tên Lưu Bưu đã từng nuôi nhốt Diệp Tịch Nhan.

Nửa mặt Trương Hiểu Thi là vết xăm tu la.

Đã mất một chân, chân giả thay bằng lưỡi lê mác. Kiếp này không có Hứa Vong Xuyên che chở, không thức tỉnh được dị năng, nhưng bằng một thân chơi liều vẫn lăn lộn trở thành kẻ ăn người như trước.

Ánh mắt của cô ta như đâm xuyên Diệp Tịch Nhan.

Cử chỉ như xưa —— lúc hỗn chiến mồm gào toáng “Con đĩ, mày ở đâu”, hiện tại cuộc chiến đến hồi giằng co, hung dữ nhìn chằm chằm vào Diệp Tịch Nhan, nhất là khi cô điềm đạng đáng yêu đứng bên cạnh Hứa Vong Xuyên, não muốn phát nổ:

“Mày là đồ gái đi*m thối nát, chỉ biết dựa vào đàn ông!”

Trương Hiểu Thi vừa há miệng, Diệp Tịch Nhan chớp mắt vài cái, nắm chặt tay áo Hứa Vong Xuyên thút thít, giống như bé thỏ trắng, “Á… hu hu hu, chồng ơi, cô ta mắng cục cưng của anh.”