Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 177




Hiện tại ——

Tạ Tri Kiêu biến mất không còn tăm hơi. Hi Hi không rõ tung tích.

Bình thường cũng sẽ có người mất tích, không quá kỳ lạ. Căn cứ bờ sông cũng thế, phần lớn do ra ngoài thu thập vật phẩm hoặc bị bệnh ch*t, thế giới này ch*t rất dễ, chẳng ai đi xét nét nguyên nhân.

Không có đầu mối, Diệp Tịch Nhan bắt đầu lọc danh sách những người mất tích

—— sự thật luôn như thế, nằm ở nơi đó, chưa từng di chuyển, chờ bạn đến tìm.

Chỉ cần bạn đừng lấy cớ gạt mình.

Hơn nửa số người mất tích là trẻ em, một nửa là thanh niên, phụ nữ chiếm tỉ lệ tương đối lớn, nhưng các căn cứ khác cũng vậy. Kẻ dễ bị cuốn đi trong vòng xoáy thời gian là người già và người tàn tật thì tỉ lệ tử vong gần như bằng không, quỷ quái là, ch*t bệnh không tính đến, những người này ngay cả tử vong tự nhiên cũng không có.

Cho dù trong mấy lần tác chiến, tỉ lệ tử vong của họ cũng thấp đến đáng thương. Đây là kỳ tích sao?

Thế giới mạnh được yếu thua thì làm gì có kỳ tích khác thường đến vậy… Diệp Tịch Nhan lập tức đi tìm người quản lý nhà trẻ, cô giáo Lương Khiết.

Cô cần danh sách chi tiết của những trẻ em mất tích mà không phải số lượng vô tri.

Lương Khiết xin phép nghỉ ở nhà.

Lúc Diệp Tịch Nhan đến thăm, người phụ nữ khóc sưng vù mắt, nét mặt uể oải, quần áo lôi thôi, dường như lâu rồi không rửa mặt. Lương Khiết đương nhiên cực kỳ đau lòng với việc Hi Hi mất tích. Hi Hi là cô bé xinh đẹp hiểu chuyện, không có ai không thích bé, ngay cả Hứa Vong Xuyên chẳng ưa Tạ Tri Kiêu những vẫn đối xử với Hi Hi rất tốt.

“Cô giáo Lương Khiết, có thể cho tôi danh sách tên những em bé mất tích không?”

Diệp Tịch Nhan đi thẳng vào vấn đề. Đối phương khẽ giật mình.

Đôi mắt vốn sưng vuf vì khóc, lập tức đong đầy nỗi bi ai.

Nét mặt Lương Khiết và Tạ Tri Kiêu giống nhau như đúc. Chỉ một ánh mắt, Diệp Tịch Nhan liền chắc chắn Lương Khiết biết gì đó. Nhưng người phụ nữ không giải thích, chỉ khóc mãi, khóc mãi cho đến tận khi Diệp Tịch Nhan rời đi, nước mắt vẫn chưa ngừng rơi, như chuỗi trân chân đứt đoạn, như ống nước gãy chốt mở, như sông lớn chảy xiết đổ về biển.

Là sự bất lực của một cô giáo.

Biển hiện của Lương Khiết vượt ra khỏi sự bi thương, mà là bi thảm cắt da cắt thịt.

Diệp Tịch Nhan lo lắng.

Theo dự định hai ngày nữa sẽ quay lại, nhưng sáng sớm hôm sau, tin dữ truyền đến, cô giáo Lương Khiết đã treo cổ tự sát tại nhà.

Đại học thành phố thường hoả táng người ch*t, tro cốt rải vào ruộng cho màu mỡ.

Diệp Tịch Nhan vừa biết tin, quần áo xốc xếch vọt tới nhà Lương Khiết, chặn lấy đám người đưa tang, điên cuồng gọi tên Hứa Vong Xuyên, phát lời thề nếu ai dám động thủ sẽ khiến người đó ch*t không toàn thây.

Cáo mượn oai hùm, chính là việc cô am hiểu nhất.

Diệp Tịch Nhan bảo vệ thi thể Lương Khiết, một tấc không rời.

Chạng vạng tối, nhận được tin tức, bác sĩ Nguy từ căn cứ bờ sông hối hả mệt nhọc chạy đến, ông ấy làm ngoại khoa, có kinh nghiệm theo quân ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, học được vài ngón nghề khám nghiệm tử thi.

Vết thương trí mạng không phải do bị dây treo siết.

Trước khi bị treo lên, cô giáo Lương Khiết đã bị người ta vặn gãy cổ. Hứa Vong Xuyên không ở đây.

Buổi chiều, bác sĩ Nguy gọi Diệp Tịch Nhan đơn độc tiến vào phòng nói chuyện bí mật, châm chước tìm từ, chậm rãi nói sự thật rùng mình mà đến ông cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Trừ tế bào não, tất cả các tế bào của người ch*t đang dần sống lại, không ngừng chữa trị vết thương, với tốc độ này, tới ngày mai, da dẻ sẽ đàn hồi lại, máu dịch chuyển khắp cơ thể.”

Không đợi Diệp Tịch Nhan nói chuyện, bác sĩ Nguy trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:” Những tế bào này hoạt động với quy luật y như mảnh tế bào cắt ra từ não của zombie mà chúng tôi quan sát trước kia… Là virus zombie.”

“Bác sĩ Nguy, tôi không hiểu.” Lòng Diệp Tịch Nhan rét lạnh.

Lương Khiết không bị zombie cắn, cô ấy chỉ tiêm vắc xin!

“Ừm…” Giọng của ông lão tóc trắng đã trầm nay lại thấp thêm một tông, “Cô có thể hiểu thế này, cùng một loại virus, ký sinh ở não thì thành zombie, zombie không có khả năng chữa trị cơ thể, nên chỉ cần phá tan não bộ là sẽ dừng hoạt động. Mà tình huống của Lương Khiết ngược lại hoàn toàn, virus ký sinh ở tất cả các cơ quan trừ não bộ, cô ấy có tư duy bình thường của nhân loại, nhưng sau khi ch*t não, tế bào cơ thể sẽ không…”

“Tôi còn không hiểu…” Diệp Tịch Nhan chần chờ:” Ý ông nói là, Lương Khiết đã bị lây nhiêm virus, điều này là thật sao?”

“Ý tôi là… Có người cải tiến virus, từ đó khiến người lây bệnh bảo toàn lý trí mà vẫn được kéo dài tuổi thọ.”

“Sao có khả năng!”

Diệp Tịch Nhan buột miệng, nhưng chỉ trong chớp mắt liền trấn tĩnh lại. Sao không có khả năng?

Mục đích ban đầu của virus zombie là trường sinh bất tử, mà tên điên đó vẫn chưa chịu dừng tay, dù toàn thế giới bị huỷ diệt. Hiện tại cô chỉ muốn biết có thể điều khiển tình hình không—— người lây nhiễm “virus trường sinh”, chỉ cần một ngày não bộ của họ không bị virus công chiếm sẽ trở thành người có năng lực tự chữa lành, zombie siêu cấp mà vũ khí bình thường cũng không thể giết ch*t.

Không gian sống sót của con người đã rất có hạn.

Bác sĩ Nguy cười khổ, lắc đầu, “Tôi không biết bọn họ dùng biện pháp nào để ức chế, nhưng với kinh nghiệm thực tế của tôi, virus zombie không có cách nào bị khống chế!”

Không phải chưa từng nuôi nhốt nghiên cứu, nhưng kết quả cuối cùng đều là thất bại đó thôi.

Hai người lòng biết dạ rõ nơi cải tiến virus là ở đâu nhưng không ai đề cập tới.