Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 175




Bệnh kén ăn của Tôn Á dần dần có chuyển biến tốt đẹp. Sắp đến ngày dự sinh.

Triệu Quang Minh rời khỏi phòng thí nghiệm dưới đất, canh giữ bên cạnh một tấc không rời.

Diệp Tịch Nhan bắt đầu làm giúp quần áo và tã, còn đi theo bà lão trong căn cứ học đan áo len. Tôn Á nói chờ đứa bé sinh ra sẽ cho nó về quê thăm bố mẹ, thuận tiện mang vắc xin qua. Diệp Tịch Nhan kinh ngạc với năng lực sinh tồn của hai bác, đến bây giờ vẫn chưa ch*t… Về sau lại nghị, ngoài trừ thành phố hoàng tàn đồ nát, có phải rất nhiều nông thôn vẫn trong ngày tháng bình dị tĩnh lặng.

Diệp Tịch Nhan không tiêm vắc xin, Hứa Vong Xuyên sau khi được chữa khỏi hoàn toàn lại tiêm.

Thời gian ăn uống quá độ của anh rất dài, mất cả tháng trời, cũng may thức ăn ở đại học thành đô sung túc, trong lúc đó, nhân viên đoàn nghiên cứu vắc xin cũng

ra xem, vừa nói vừa cười, cứ như thể đang đánh giá bộ khung xương vượn tinh tinh tuyệt chủng.

Diệp Tịch Nhan không thích cách bọn họ quan sát Hứa Vong Xuyên. Hứa Vong Xuyên lại không để ý.

Có lẽ cảm thấy việc hi sinh chút riêng tư để đối lấy hoàn cảnh lớn lên tốt đẹp cho con, cũng chẳng có gì là quá đáng.

Diệp Tịch Nhan trêu chọc anh, “Con còn chưa thấy bóng mà anh đã biết tự giác vậy rồi, không tồi không tồi, chó ngoan.”

Hứa Vong Xuyên có thể nói gì nữa. Đương nhiên là ngậm miệng.

Nói dài nói dài bằng nói dại, Diệp Tịch Nhan mang thai như hòm thuốc nổ, luôn thay đổi tìm cách bùng phát.

Lúc anh ngu dần, thích đụng họng súng.

Sau khi tình huống ổn định, Hứa Tứ Hải dẫn vợ và con trai nhỏ nhất đến lấy vắc xin, người vợ bé này chỉ lớn hơn Hứa Vong Xuyên vài tuổi, tính toán thời gian thì gian díu với Hứa Tứ Hải lúc mới lên cấp 3. Hồi đó chỉ bày tiệc rượu không đi làm giấy tờ.

Diệp Tịch Nhan sâu sắc hiểu câu nói của Hứa Vong Xuyên: Đừng tin cha anh. Hứa Vong Xuyên không muốn gặp mẹ kế.

Đương nhiên cũng không nhận người em trai cùng cha khác mẹ.

Đối phương rõ ràng không phải đèn đã cạn dầu, ba phen bốn bận ôm con đến cửa bắt chuyện, còn hỏi Diệp Tịch Nhan, nhìn thẳng bé có giống Hứa Vong Xuyên không.

Diệp Tịch Nhan không biết ý của cô ta.

Thế là phỏng đoán về hướng xấu nhất, “Cô à, cô muốn nói cái gì?” Người phụ nữ nghẹn họng.

Nhìn chăm chú Diệp Tịch Nhan, hai người không kém nhau nhiều tuổi, nhưng luận bối phận, Diệp Tịch Nhan gọi là cô cũng chả sai.

“Tiểu Xuyên cứ trốn tránh mẹ con chúng tôi, dù sao Đa Đa cũng là em trai nó, cô cố gắng khuyên nhủ nó, gia đình hoà thuận sẽ…”

” Chẳng phải hồi xưa anh ấy từng đến thăm các người à.” Diệp Tịch Nhan hiếu kỳ hỏi:” Cô à, ngày trước không phải cô rất ghét Hứa Vong Xuyên sao?”

Hứa Vong Xuyên nói đợt tới thăm Hứa Tinh Niên, vào cửa phải cởi giày, thay dép lê dùng một lần đã được chuẩn bị trước, uống nước cũng là cốc giấy dùng một lần, ghế sô pha anh từng ngồi, lần sau đến đã thay cái mới. Khinh thường

anh không chút che giấu, ngay trước mặt Hứa Tứ Hải lại ra vẻ nhiệt tình chào đón.

Chó thù rất dai.

Diệp Tịch Nhan cũng ghi bút, huống chi là mẹ kế, quả thực là tội lỗi chồng chất.

Không thể hoà nhã nổi, người phụ nữ đặt Hứa Đa Đa xuống, còn dạy thằng nhóc réo anh ơi thật to. Diệp Tịch Nhan tìm hai viên kéo nhét vào miệng nó để bịt lại, chỉ còn tiếng bẹp bẹp rắc rắc vang lên trong phòng.

Mẹ kế nhìn Diệp Tịch Nhan với ánh mắt rét lạnh. Diệp Tịch Nhan điềm tĩnh mỉm cười.

Người phụ nữ cười khẩy: “Cô không nghĩ vì sao Đa Đa lại giống Hứa Vong Xuyên đến vậy à?”

Mặt mũi quả thật rất giống.

Động tác hành vi thô lỗ cũng có chút.

Diệp Tịch Nhan chống cằm, nghiêng đầu nhìn cô ra: “Chị gái à, đều là hồ ly ngàn năm diễn kịch liêu trai gì nữa, lúc tôi và anh ấy lăn giường tôi đã biết Hứa Vong Xuyên là xử nam, mặc kệ chị đến đây lải nhải vì mục đích gì cũng đều không thể thành công, hoặc là về soi vào bô nước tiểu xem, để tránh mơ mộng hão huyền.”

Cô gái với vẻ ngoài xinh đẹp ngoan ngoãn tương phản với tính nết sắc như lưỡi đao.

Không phải đối tượng phù hợp để đe doạ và diệt trừ.

Mẹ kế nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cổ phập phồng, kéo Hứa Đa Đa đẩy cửa bước ra ngoài.

Hứa Vong Xuyên phơi nắng trên nóc nhà.

Diệp Tịch Nhan mở cửa sổ vẫy, con chó lập tức nhảy vào ôm cô lên ngồi trên mái ngói. Bì Bì xộc ra đuổi theo mẹ kế, sủa đặc biệt vang dội.

“Anh cùng mẹ kế…” “Không có chuyện gì.”

“Tốt nhất đừng ép em nổi bão, Hứa Vong Xuyên.”

” Lên cấp 3 anh mới trổ dáng cao lớn, cô ta chắc có đam mê thích trẻ con mới có ý nghĩ xấu với anh.”

“Thật hay giả?”

“Thật.” Hứa Vong Xuyên ngậm cành cỏ, híp mắt nhìn trời, “Cũng có thể là cô ta sợ cha anh ch*t sớm, không có ai chăm sóc cô ta và con trai.”

Hoá ra anh đều hiểu. “Cho nên anh…”

“Cô ta ch*t, liên quan rắm gì tới anh.” Hứa Vong Xuyên còn học được việc cướp lời, “Anh chỉ có một người em trai, đừng tới nhận vơ.”

Diệp Tịch Nhan đưa tay muốn bắt mây trắng. Hứa Vong Xuyên túm tay cô lại.

Cô hỏi:” Anh nói con chúng ta nên gọi là gì?” “Hứa Tiên.”

Không ngoài dự liệu, Hứa Vong Xuyên ăn một đấm. Người đàn ông cong người cười một lát, nghiêng người ôm cô hỏi,”Em muốn đặt tên là gì?”

Diệp Tịch Nhan hùng hồn nói:” Hứa Văn Cường.” “…”

Đến cùng là <> hot hit, hay <> có fandom, hai người không phân thắng bại. Hứa Vong Xuyên bỗng nhiên nhớ lại ước định ở rể, vỗ đùi, quyết định, “Đặt là Diệp Lương Thần!”

Diệp Tịch Nhan cười muốn ch*t. Hồi ức bắt đầu công kích cô.

Hứa Vong Xuyên ngồi dậy, vò rối mái tóc xộc xệch vì cười, bàn tay ấm áp lưu luyến ở sau lưng không chịu buông.

Hôm đó, mây vô cùng đẹp.

Phần viền còn khảm nạm ánh sáng vàng lấp lánh.

Mắt trời chói chang chiếu xuống những chùm nắng rõ nét.

Ngồi trên nóc nhà, phóng tầm mắt ra xa, đều là cảnh xuân kiều diễm.