Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 173




“Cha, mẹ, nơi này có bác sĩ không?” “Có”

Diệp Tịch Nhan cảm thấy bất thường, đổi cách hỏi khác, “Hai người ở đây đã từng bị ốm chưa?”

Hai vợ chồng nhìn nhau cười rộ.

Liễu Văn Du dịu dàng nói:” Mẹ với cha con từ khi tiêm vắc xin chưa từng bị bệnh.”

“…”

Diệp Tịch Nhan vẫn chưa hình dung nổi, còn nét mặt đám người đi sau lưng Hứa Vong Xuyên vô cùng đặc sắc, hưng phấn.

Tài nguyên chữa bệnh ở tận thế thiếu thốn vô cùng, không bị zombie cắn ch*t cũng bị cảm vặt cướp mạng, nếu như vắc xin có tác dụng này thật, có thể tưởng tưởng sau khi tin tức này truyền ra, đám người sống sót có bao nhiêu điên cuồng.

Bọn họ tới trước một bước cướp được tài nguyên, về sau ai ch*t ai sống thì bọn họ đều là chúa tể.

Đây mới là trật tự thế giới mới.

Quyền sinh sát nằm trong tay kẻ có quyền. Vương hầu tướng lĩnh, chẳng phải trời sinh.

Những gì mọi người đang bàn bạc hoàn toàn giống với những kẻ dã tâm đã bàn bạc mấy ngàn mấy trăm năm trước.

Nhân loại vốn dĩ vẫn vậy, bóc trần lớp vỏ chính nghĩa dối trá và tôn ti trật tự được che đậy, lộ ra bản chất muốn nắm giữ phân phối tài nguyên, sau đó cưỡi lên đầu người khác mà đánh rắm.

Chỉ có một hạt vừng.

Mà vẽ ra cái bánh nướng thơm phưng phức.

Diệp Tịch Nhan không có năng lực dự đoán tương lai, cô chỉ vẻn vẹn có dị năng chữa trị, thế nhưng, khoảnh khắc mọi người hưng phấn ồn ào náo loạn lại như sấm sét giữa trời quang, chiếu sáng tương lai mà cô không muốn thấy.

Chuyện xảy ra sau đó, cô không thấy quá kỳ lạ. Chỉ là kinh ngạc với tốc độ rạch mặt.

Hứa Vong Xuyen và Giang Diễn đạt thành hiệp định, cho phép hắn mang một lượng vắc xin về làm nghiên cứu và thí nghiệm. Người phụ trách đại học thành phố là mấy người thanh niên theo chủ nghĩa lý tưởng, không có năng lực phản kháng, cũng không mong muốn chống đối, chỉ cần có thể triển khai vắc xin rộng rãi, tạo phúc cho nhân loại thì đều giơ hai tay hai chân tán thành.

Kết quả, bọn người Giang Diễn đi nửa đường bị phản đồ của căn cứ bờ sông và chợ hải sản chặn đánh, không tìm thấy thi thể của Giang Diễn, sinh tử không biết, tung tích không rõ. Căn cứ bờ sông truyền tới tin xấu, đám người đóng giữ muốn tiêm vắc xin, không ngừng có người làm phản, lén đi, Lý Nhược Nam trong quá trình trấn áp bạo loạn bị trúng hai đao, được đưa tới đại học thành phố chữa trị ngay trong đêm, đi cùng còn có Tạ Tri Kiêu, Hi Hi, Tô Minh và Tưởng Y Y.

Căn cứ bờ sông thất thủ.

Hứa Vong Xuyên không thể không về một mình, giết gần nửa số người, sau đó hứa hẹn với nửa số còn lại sẽ phái người đến đại học thành phố lấy vắc xin về tiêm mới ổn định cục diện.

Nghe nói, đỉnh núi Bạch Công Quán bị thiêu thành tro bụi. Ngôi nhà nán lại lúc nhất thời.

Trăm năm trước đã từng là nhà của người khác. Rốt cuộc bụi về với bụi, đất về với đất.

Chợ hải sản không ngừng quấy rối.

Chu Siêu, từng là chị gái gay tốt bụng, lúc nguy nan còn lừa dối đồng bọn giúp hai người, suýt chút cầm đầu đánh úp vào đại học thành phố. Hứa Vong Xuyên không nhẫn tâm xuống tay, là Triệu Quang Minh ra mặt hành quyết.

Bên khu nghỉ dưỡng không ngừng phái binh đến tiếp viện. Hứa Vong Xuyên thiệt hại hai người anh họ, một em họ.

Trong đó một người, vợ đang mang thai. Tôn Á mắc chứng kén ăn nghiêm trọng.

Diệp Tịch Nhan ngày nào cũng đến trị liệu, nhưng chỉ qua hôm sau khẩu vị lại mất. Cô ấy cứ hỏi Diệp Tịch Nhan, vì sao virus bùng phát, zombie biến dị hai lần, đoàn quân xác sống tập kết tiến đánh cũng không đánh đổ được bọn họ, mãi mới trông chờ được vắc xin, cuối cùng lại khiến tận thế gần hơn chút nữa.

Diệp Tịch Nhan cũng không biết.

Dù sao, kiếp trước chưa từng xuất hiện vắc xin.

Chu Siêu ch*t, Hứa Vong Xuyên tự tay chôn cất, sau đó anh bắt đầu dùng thủ đoạn tàn ác quét sạch. Dám xâm phạm tuyệt không thương xót, phản đồ có thể tha cũng không nhân nhượng. Mùi máu tươi đậm đặc quanh người không tản hết nổi, anh dường như biến thành cỗ máy giết chóc, có lúc cũng kiểm kê số lượng, nhưng phần lớn là không nhớ rõ mình đã giết bao nhiêu.

Một lần dị năng mất khống chế, ngay cả người bên mình cũng bị ngộ thương. Kêu rên.

Chửi mắng.

Gào khóc.



Nếu ma quỷ từ địa ngục tới, chỉ sợ tưởng đang đứng giữa quê hương. Quả là trò giỏi hơn thầy.

Tổ chức màu xám trong cơ thể người đàn ông biến thành màu hồng rực đáng sợ. Diệp Tịch Nhan biết anh đang tự thiêu đốt chính mình để chiến đấu, cũng nghĩ đến việc bỏ trốn, không quan tâm những chuyện tồi tệ, ở nhà trên cây, đi nuôi gà, vào thâm sơn cùng cốc sống như người rừng, để kẻ đáng ch*t đi ch*t, để người không đáng ch*t cũng đi ch*t, dù sao con người ai chả có một lần ch*t. Nhưng cô không có cách nào vứt bỏ cha mẹ, bạn bè, chó. Hứa Vong Xuyên cũng có cha, em trai, người thân gia tộc… Mà những người bọn họ không thể vứt bỏ cũng có rất nhiều người không thể vứt bỏ.

Tất cả mọi người dệt thành mạng lưới lớn.

Tất cả những lý do khiến bạn phải sống biến thành nguyên nhân làm bạn nghẹt thở.

Lui một bước.

Không.

Dù chỉ lui một bước, lưỡi hái sẽ chém vào những người bọn họ quan tâm.

“Ngày mai sẽ tốt.” Cứ cuối ngày Hứa Vong Xuyên lại ôm và vẽ cho cô cái bánh nướng.

Trong lòng Diệp Tịch Nhan không có bánh. Chỉ trong lòng anh có.

Cô biết Hứa Vong Xuyên không nói cho cô nghe mà nói cho chính mình nghe. Anh là dị năng chiến đấu đỉnh kim tự tháp, nhưng vẫn không thoát khỏi sự đau đớn của máu thịt, vẫn sẽ lo lắng bực bội vì ý nghĩ chém giết.

“Cục cưng, em không quan tâm anh sao?”

Mỗi lần mặt cô không biểu cảm, Hứa Vong Xuyên lại hỏi câu này. Chẳng còn cách nào.

Diệp Tịch Nhan sống đến bây giờ, sơm đã luyện thành tuyệt kỹ đặt mình ngoài vòng để quan sát. Nếu không trước khi cơ thể sụp đổ, tinh thần sẽ diệt vong. Bất kể là người khác hay là mình, đều có thể đứng ngoài quan sát, đau đớn là vô nghĩa, đồ ăn cũng chẳng cần thiết, hơn nữa cô không phải kẻ biến thái có thể hấp thu dinh dưỡng trong cơn đau đớn.