Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 165




Diệp Tịch Nhan nửa ngồi nửa quỳ, mông uốn éo lên xuống.

Thỉnh thoảng tự sờ núm v*, thở hổn hển như con hồ ly tinh phát t.ình.

Hứa Vong Xuyên ôm lấy bờ mông tròn dùng sức giày vò, miệng cũng không nhàn rỗi, từng ngụm cắn nát quả dưa leo, thẳng đến khi ăn được bảy tám phần chỗ dưa dính d*m thuỷ mới được như ước nguyện hôn vào tiểu huy*t nước non tràn trề.

Hai người đống thời phát ra tiếng than thở thoải mái, Diệp Tịch Nhan ngồi trên mặt anh, ừm ờ không thôi, kêu anh Vong Xuyên rồi qua chồng ơi chồng à, mông bị nghiền ép nhích tới nhích lui, lỗ đít cũng ẩm ướt theo.

Bốp.

Hứa Vong Xuyên vỗ vào mông cô, liên tiếp mấy phát mới làm cho Diệp Tịch Nhan thuần phục đong đưa chiếc mông nhịp nhàng hơn.

Đầu lưỡi dài quấy loạn trong nhục huy*t siết chặt, không biết là nước tiểu hay là d*m thuỷ phun ra bắn đầy mặt anh, làm hại ghế sô pha cũng bị ướt đẫm. Ngón tay lạnh băng càng được đà lần tới, sau khi lưu lại năm dấu tay màu đỏ, thì lần mò ra sau cắm vào hậu môn ướt át.

Diệp Tịch Nhan bất ngờ thẳng lưng, nhỏ giọng cầu xin, “Đừng mà…”

Hứa Vong Xuyên rút đầu lưỡi ra, hai mắt từ dưới háng ngước lên nhìn cô cân nhắc.

Diệp Tịch Nhan hừ một tiếng đứng dậy, cúc hoa và nhúc huy*t đồng thời phát ra bụp giòn vang, Hứa Vong Xuyên đi đến phòng bếp chọn bừa một quả dưa chuột khác, túm cô lại, tách mông mật rồi chậm rãi cắm vào, “Đủ chưa hả?”

“A…A a…”

Não Diệp Tịch Nhan bị nung thành bột nhão, nào có nghe hiểu tiếng người? Trong mồm phát ra tiếng rên rỉ ậm ờ không rõ, Hứa Vong Xuyên nghe thấy thì căm thù véo tai cô.

Đút được hơn nửa cây, cô giống như đã ăn no phè, không động đậy được nữa, ngón chân cuộn chặt cứng, mặt như ngâm nước nóng, mệt mỏi lười biếng diễm lệ.

Hứa Vong Xuyên cắm thêm hai nhát, sau đó nâng một bắp đùi, đỡ côn th*t cứng đến tím lịm đưa vào từng chút một.

“Đừng ngây ngốc, chơi hai lỗ.” Anh cong người vỗ vỗ mặt cô.

Diệp Tịch Nhan chầm chậm nghiêng đầu, liếm từng ngón tay anh, ” Căng quá.” ” Cúc hoa căng?”

” Ngực căng tràn…” Diệp Tịch Nhan đưa tay ôm anh, há miệng cắn mạnh vào bả vai cứng rắn, nũng nịu nói: ” Rất thích bị anh chơi.”

Tai Hứa Vong Xuyên nóng bừng, côn th*t trong tiểu huy*t phình thêm một vòng.

Quả thực, Diệp Tịch Nhan sướng muốn ch*t, thô to, trước đây đã đặc biệt có thể ủi phẳng nếp gấp nhục huy*t, chọc đến tận tâm hoa, giờ phình to hơn chính là muốn mệnh cô mà, xương cốt cũng bị chơi mềm, côn th*t nóng rừng rực, thô ram ráp, cứng như gậy gộc.

“Dỗ dành tiếp đi, anh giao luôn dương v*t cho em thoải mái thêm, cục cưng xấu xa.”

Hứa Vong Xuyên cọ mũi cô mấy lần, dừng một lát, sau đó nghiêng đầu hôn chiếc miệng đang thở nhẹ.

Diệp Tịch Nhan choáng váng, vô thức há miệng nghêng đón, miệng bị hôn sưng đỏ, hoa huy*t kiều nộn d*m mỹ cũng dần lột ngược, hưởng thụ sự ma sát quấy loạn của côn th*t con chó.

Cắm một phát.

Cô kêu một tiếng.

Cắm vào không đếm xuể, cô lớn tiếng gọi anh trai dương v*t ơi.

Hứa Vong Xuyên túm chặt vai gầy, hai mắt nhắm nghiền, cắn răng bất động. Dưa leo cắm trong cúc hoa khiến tiểu huy*t chật chội thêm, mỗi một nhát cắm đều đang thôi thúc anh đầu hàng, hấp dẫn vô cùng.

“Cục cưng thả lỏng, siết thật chặt, muốn bắn.”

“Người ta không thả lỏng được… Hứa Vong Xuyên… chơi cho nó lỏng ra đi… Đừng có ngừng… Thật thật tuyệt… Ưm a… Thích qua… Chồng, chồng, chồng ơi… dùng sức nữa…”

Cô càng d*m thì âm thanh càng bén.

Như con mèo lông xù núp trong ngực làm anh ngứa ngáy.

Hứa Vong Xuyên giữ cái gáy đang lắc lư, trầm giọng hỏi:” Muốn bay?”

Diệp Tịch Nhan gật đầu như giã tỏi, cùi chỏ cố gắng lắc lắc, tựa như người bị nước cuốn cố với lấy nhân viên cứu hộ, tiếng thở thanh rồi thô, lông mày mảnh gắp bị vặn gãy.

Bên trong, nóng quá.

Nhục bích đều bị khuấy đảo, mỗi lần lại co rút mạnh hơn, cứ như thể tiểu huy*t biến thành lỗ đen không đáy, mãi chẳng thấy đủ.

Hứa Vong Xuyên dừng động tác lại, chậm chạp rút dưa chuột ra ngoài. Cơ thể Diệp Tịch Nhan giật bắn, ánh mắt tan rã, chờ đến khi khoái cảm biến mất, biểu hiện trống rỗng trong tiểu huy*t càng trầm trọng.

Cô khóc lóc, nũng nịu nện anh, “Cầu anh đó, cho em bay đi…”

“Nhịn chút, ngoan.” Hứa Vong Xuyên trìu mến hôn đôi má phấn và đôi mắt tròn, ngón tay thay thế dưa chuột cắm vào cúc hoa, hung hăng thọc hai lần, côn th*t nhân cơ hội đó đột ngột đi vào, ngay cả trái trứng cũng bị nhét vào một phần, “Cục cưng, giờ đủ sâu chưa?”

Diệp Tịch Nhan gật đầu, thở không ra hơi, “Thật sâu… Cảm giác muốn mang thai.”

“Có muốn mang thai con anh không?”

“Muốn, muốn sinh con cho chồng, còn muốn cho chồng bú sữa… hu hu, muốn ưỡn cao bụng lớn vểnh mông cho chồng chơi, thích nhất bị chồng đâm…”

Hứa Vong Xuyên chậm rãi rút ra sau đó dùng sức cắm thẳng vào, chấn động từ nhục huy*t truyền thẳng lên não tuỷ, Diệp Tịch Nhan nhũn nhừ, chỉ có thể hút vào ngụm khí lạnh, với chân quấn lấy đùi anh.

Sau mấy lần đâm sâu liên tiếp.

Cơn khoái cảm mãnh liệt chưa từng có được đẩy lên đỉnh rồi thoả thích trào dâng, cô giống như bị nhào nặn, sướng đến nổi da gà, nhưng không biết sao phun mãi không ra, cao trào đứt đoạn hoá thành dục vọng vô cùng vô tận, quét sạch, bốc lên, quấy phá.

Diệp Tịch Nhan cắn hầu kết, mắng:” Khốn nạn.”

Hứa Vong Xuyên cũng cắn mũi cô, “Vậy anh cút nhé.” “Anh dám?”

Người đàn ông cười rộ, khí thế lạnh lùng hung ác lui đi để lại cảnh xuân quyến luyến.

Gọi một tiếng “cục cưng”, đặt người lên sô pha, mạnh mẽ cắm vào từ đằng sau.

Diệp Tịch Nhan vểnh cao mông, hai tay ôm gối đầu, cắn răng chịu đựng từ cái đâm mạnh thọc sâu của người đàn ông. Mặt nghẹn đỏ, âm thanh khàn đặc, chừng mười phút, cơn khoái cảm đứt đoạn đã được nối lại trong tiếng đụp đụp liên tiếp, xông thẳng lên đỉnh đầu, cô vặn vẹo cái mông khiến nó sóng sánh từng trận, v* cũng lay động theo.

“Cứu… Mau cứu… mau cứu em… Bay rồi… Chồng ơi tha cho em…”