Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 164




Hứa Vong Xuyên nhìn thẳng vào mắt cô, người nhô lên tạo khoảng trống, ngón tay ngang ngược giật khoá ở bụng, kéo quần tụt xuống.

Ngón tay lạnh buốt đến run rẩy.

Diệp Tịch Nhan nuốt nước bọt, thấp giọng kêu rên, vội vàng ôm cổ anh, nhìn vào con mắt sâu không thấy đáy.

“Hứa Vong Xuyên, lạnh quá.”

Anh vuốt ve phần thịt mềm mại như bánh trôi nước ở bụng dưới, chờ tay ấm hơn mới tiếp tục tìm tòi xuống. Rõ ràng không hôn cũng không sờ vậy mà trong đã ướt đẫm nước, đầu ngón tay móc mói chẳng cần cố len vẫn có thể trượt sâu vào, nhão nhoét dính nhớp, mềm mại như bông, khẩy nhẹ còn có mùi d*m hương ngai ngái.

Mặt mày Hứa Vong Xuyên tối tăm, không giống như thường ngày, gẩy ra nước thì châm chước buông tha, lần này ác độc cố vói ngón tay vào sâu hơn, kiên nhẫn đào khoét, sau đó cẩn thận thăm dò tìm kiếm khắp nơi.

Không có tinh d*ch.

Chỉ có d*m dịch tuôn mãi chẳng ngừng. “Hứng rồi?”

Anh cắn cổ cô hỏi.

Diệp Tịch Nhan khép đùi cố gắng kẹp lấy đôi tay đang trêu chọc, đầu vùi vào gối, cơ thể chập trùng theo động tác gảy, miệng thơm hơi nhếch, mắt ướt híp lại, chỉ mới mấy phút người đã rịn lớp mồ hôi mỏng, tóc ướt một lớp.

Ngày nào cũng làm thì không cảm giác được, chỉ cách mấy ngày thiếu vắng mới biết da thịt cốt nhục ngứa ngáy đến phát điên.

Cô vòng tay níu cổ anh để gặm cắn, ngón tay tê dại chạm đến da đầu lạnh toát, thở dài trầm thấp, bầu ngực đầy đặn vô thức ưỡn lên, sau vài cái va chạm lướt qua cuối cùng đã rơi vào ma trảo của anh.

” Bầu v* em thật không ngoan, dám xô vào anh.”

“Vâng… Đúng là không ngoan chút nào, không lễ phép gì cả, chồng dạy dỗ chúng nó đi, đừng nể mặt em.”

Hứa Vong Xuyên cười, tiến chậm nhấn mạnh, xoay tròn huy*t non, dùng miệng xé rách chiếc áo T-shirt, đầu lưỡi dạo một vòng chỗ ngực sữa trắng nõn, xong lưỡi mới chui len vào lớp áo ngực, liếm láp núm v* ẩn nấp bên trong.

Diệp Tịch Nhan kêu rên, hai chân kẹp chặt và níu đầu anh gần hơn, “Chồng ơi… chồng ơi…”

“Cục cưng, v* em lại lớn lên rồi.”

“Thật sao?” Cô hô hấp khó nhọc, đầu lưỡi lấp ló giữa bờ môi, ngay tức khắc khiến chúng bóng loáng nhuận nước, “Thảo nào dạo này cứ thấy tứng tức, chắc do siết chặt quá.”

Hứa Vong Xuyên khum tay hứng chỗ d*m dịch trào ra từ tiểu huy*t, sau đó rút ra, làm trò liếm mút chỗ d*m dịch dính trên đó trước mặt Diệp Tịch Nhan. Anh ăn ngon lành chẳng thấy ngượng ngùng khiến người ta cũng phải thèm.

Diệp Tịch Nhan kéo người lại, liếm láp khoé miệng, cằm, vành tai.

Hứa Vong Xuyên khẽ run rẩy, giữ chặt khuôn mặt diễm lệ nhuốm màu sắc dục, chiếc mũi cao thẳng rịn lớp mồ hơi cực kỳ mỏng.

“Cục cưng lẳng lơ.”

Anh ôm eo kéo cô vào ngực mình để cô ôm mái tóc trắng, còn anh chôn mặt vào bộ ngực sữa ăn nhồm nhoàm, đầu lưỡi nghịch ngợm trêu chọc núm v* màu hồng phấn, thấy nó dựng thẳng mới cụp mắt ngậm lấy mút chùn chụt.

Quả là con chó cường tráng, lực hút ở miệng cũng ghê gớm hơn người bình thường.

Diệp Tịch Nhan bị mút tê cả đầu, cúi cằm nhìn lại, càng xấu hổ và đỏ mặt hơn. Ân ái chắc chắn phải có việc bú sữa, nhưng anh thật giống một đứa trẻ, tham lam, vội vã, không biết chừng mực.

Diệp Tịch Nhan đưa tay đẩy ra.

Người đàn ông ôm chặt hơn, cánh tay lạnh giá gần như bẻ gãy eo cô. “Đẩy cái rắm… sắp có sữa rồi.”

“Nói bậy, sao có thể?”

Hứa Vong Xuyên liếm môi, từ hai rãnh núi đi lên, lướt qua chỗ xương quai xanh, cái cổ thon dài mảnh khảnh, cuối cùng dừng lại ở cằm rồi gặm cắn hết lần này đến lần khác, còn cố ý dùng răng nanh kích thích.

Đau một chút.

Mới có thể nhỡ kỹ anh.

Diệp Tịch Nhan túm chặt tóc trắng, cầm cự một lát, cuối cùng vẫn bị hôn mềm nhũn vả người, không thể không nằm duỗi mặc cho anh trêu chọc.

Xé bỏ T-shirt, bàn tay lớn lần mò ra sau lưng để tháo mở khuya bấm áo lót, bộ ngực sữa căng tròn tức khắc chảy xuôi, bày ra hai hướng, chuyển động đẹp đẽ khiến người ta phải cảm thán tạo hoá thật tuyệt diệu. Hứa Vong Xuyên cởi quần, móc côn th*t nặng trĩu đỏ thẫm cho nó cưỡi lên người cô.

Diệp Tịch Nhan khẽ giật mình, mặt như màu máu. Pháo đập v*.

Chó ch*t.

Hai bàn tay lạnh giá kìm chặt khiến v* tụm lại, côn th*t phủ đầy gân xanh chui vào giữa khe rãnh mềm mại chọc tới chọc lui với ý định muốn phá huỷ, đầu tiên có hơi đau, về sau lại biến thành cơn ngứa ngáy nóng rát.

Mùi tanh của dương v*t sộc thẳng vào mũi, đâm mạnh khiến quy đ*u không ngừng hôn lên cằm cô, để lại chất nhày tanh hôi sáng lấp lánh.

Hứa Vong Xuyên ngửa đầu kêu rên, hình ảnh cắn răng cau mày dần mờ nhạt. Mồ hôi và nước bọt rơi như mưa, tí tách đáp trên người cô.

Thật là.

Diệp Tịch Nhan vuốt va bắp đùi đang co lại thành cục của người đàn ông, sau khi điều chỉnh tư thế, cô há mồm đón nhận quy đ*u giận dữ, chẳng qua chỉ được hai phát, Hứa Vong Xuyên bị ngậm rung bần bật.

Eo chó đực bất động, côn th*t cứng rắn chuyển màu tím thẫm nung đỏ ngực. “Hô… hô hô…”

Anh cố gắng kiểm soát hơi thở, run rẩy nhịn lại cơn xúc động muốn xuất tinh. Diệp Tịch Nhan câu môi, duỗi ngón tay đụng một cái.

Dương v*t con chó đã tới điểm giới hạn lập tức phun ra, tinh d*ch đậm đặc tanh hôi phun như suối, bắn một phát, hai phát, ba phát… như bão tố táp vào mặt Diệp Tịch Nhan.

Cô cũng không ghét bỏ, chậm rãi đứng dậy, dẫn dắt Hứa Vong Xuyên nằm ngửa ra, đưa tay với lấy quả dưa chuột bị cắn một nửa nhét vào miệng chó.

Hứa Vong Xuyên không hiểu gì, bờ mi trắng nhấc lên để lộ bóng tối mê mang.

Diệp Tịch Nhan đứng lên cởi quần, quỳ nhô người về phía trước, tay nhỏ sờ vào chỗ ướt nhép, một đường trơn trượt đi lên xoa nắn hai viên đậu màu nâu trước ngực.

Mặt Hứa Vong Xuyên rung lắc, quai hàm va chạm, dáng vẻ cắn răng nhẫn nhịn khiến người ta cực kỳ vui vẻ.

Cô liếm quanh núm v* rồi ngồi lên mặt anh, tiểu huy*t hướng về nửa quả dưa leo trong miệng người đàn ông, sau đó chậm rãi ấn người xuống.

“A…”

Hứa Vong Xuyên nói không ra lời, lỗ mũi hếch lên hứng lấy chỗ d*m thuỷ Diệp Tịch Nhan bài tiết ra, thế là trong trạng thái hít thở không thông, lồng ngực toàn là mùi hương thơm mát ngai ngái của cô.