Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 161




Hi Hi khóc lóc chạy tới ôm đùi Diệp Tịch Nhan, “Chị ơi, mau cứu anh em… Người phụ nữ kia muốn đánh ch*t anh ấy…”

“Không phải đánh ch*t mà là đánh yêu.”

Diệp Tịch Nhan xoa đầu Hi Hi, thực sự không đành lòng khi đối diện với đôi mắt đẫm lệ mong ngóng chờ đợi của con bé, cô quay qua thấp giọng gọi Lý Nhược Nam.

Người khác cũng khuyên nhưng Lý Nhược Nam chẳng cần biết là ai, đạp hai phát, chuyên môn đạp vào chân giữa, đau điếng người.

Nhưng Diệp Tịch Nhan thì không giống, chỉ cần kêu một tiếng, Lý Nhược Nam hấp tấp kéo quần chạy tới, đâm thẳng đầu vào ngực cô, vừa ôm vừa sờ, khóc không thành tiếng, “Đại bảo bối ơi —— tôi uất ức quá ——”

“Bị làm sao?”

“Nghe tin có vắc xin, Tô Minh liền muốn chia tay với tôi.”

Mặc dù cười bây giờ là không lịch sự nhưng Diệp Tịch Nhan vẫn cười thành tiếng, ” Lúc đầu khi quyết định nuôi tiểu bạch kiểm thì nên nghĩ đến có một ngày hắn không cần cô, bỏ đi là điều dĩ nhiên.”

“Oa… Nhưng tôi thật lòng với anh ấy, là thật lòng thật dạ!”

“Ngốc ơi là ngốc.” Diệp Tịch Nhan cáu kỉnh đẩy đầu Lý Nhược Nam, ” Ngu quá thể, vì thằng đàn ông mà muốn sống muốn ch*t, cô nổi điên, chẳng lẽ hắn sẽ đau lòng? Mở to mắt ra mà nhìn đi!”

Lý Nhược Nam hơi ngiêng đầu nhìn, chỉ chút xíu rồi lập tức xoay đầu lại, “Tôi không nhìn không nhìn đâu, số tôi sao khổ thế này chứ… hu hu hu oa…”

Hi Hi chạy tới đỡ Tạ Tri Kiêu, khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ hận thù, trợn trừng trợn trạo nhìn Lý Nhược Nam.

Tạ Tri Kiêu phủi quần áo ngồi dậy, xoa xoa bả vai, ánh mắt yếu ớt hướng về Diệp Tịch Nhan. Nhưng Diệp Tịch Nhan không để ý, chỉ chăm chú chế nhạo Lý Nhược Nam.

Lý Nhược Nam khóc ói cả ra, hai mắt đẫm lệ ôm chặt Diệp Tịch Nhan, ch*t cũng không chịu buông tay, miệng thì la hét Tôn Á có tên ch*t tiệt Triệu Quang Minh một lòng một dạ, Lý Nhược Nam cô dù vẻ ngoài không đành lòng nhìn thẳng, nhưng coi trọng nghĩa khí lại hào phóng, vì sao không coi cô như báu vật nâng niu trong lòng bàn tay, vì sao vì sao vì sao…

Bụi cỏ nhỏ cũng được trời ban tặng hạt sương, dựa vào cái gì mà cô không có? Dựa vào cái gì chứ?

Liễu Văn Du dìu chồng uống say bất tỉnh nhân sự, gặp Diệp Tịch Nhan cũng đang khiêng một con ma men, không thể cười to, hỏi ra thì mới biết là bạn học cùng trường, thế là để Diệp Tịch Nhan đỡ người ta đến căn nhà hai vợ chồng bà đang ở, bà nấu canh giải rượu đút cho mỗi người một bát để mai tỉnh lại đỡ đau đầu.

Diệp Tịch Nhan nhìn về phía Hứa Vong Xuyên.

Người đàn ông khoanh tay ngồi im, cằm sắp chạm đến ngực, vẻ mặt sung sướng khi người gặp hoạ.

Diệp Tịch Nhan gọi:” Hứa Vong Xuyên…”

Anh xua tay, mặt mũi viết kín hàng chữ ” Em gọi anh làm gì? Đi đi, nếu không ngày mai cha em lại nhân cơ hội, mượn chuyện bé xé ra to.”

Diệp Tịch Nhan tức giận vô cùng, “Ngây ra đó, qua dìu cha em đi!”

Hứa Vong Xuyên khẽ giật mình, ngẫm nghĩ lúc chân dài bước tới, tốc độ khá nhanh. Vừa đưa tay thì bị cha Diệp hất văng ra, ” Đừng nhúng tay vào, tôi không say, tự đi được.”

Hứa Vong Xuyên đứng bất động tại chỗ, sượng sùng thu tay lại nhét vào túi áo.

Liễu Văn Du cười ngượng ngập, rồi tiến lên đỡ chồng mình.

Diệp Tịch Nhan hẩy anh hai nhát, nhíu mày trách cứ: ” Trưng cái bản mặt thối đó hù doạ ai? Rượu không kính, người không nâng, đồ đần.”

Hứa Vong Xuyên nguẩy mặt sang một bên. Trong đầu đều là ý nghĩ, cứu cha mẹ Diệp Tịch Nhan về tưởng sẽ sống vui vẻ ai ngờ như dời tượng phật về trấn anh mà.

Diệp Tùng Vân rướn cổ gọi với:” Nhan Nhan ——”

“A, con tới đây.” Diệp Tịch Nhan thưa rồi dìu Lý Nhược Nam đi.

Hứa Vong Xuyên túm chặt đuôi ngựa của cô, nhất quyết không buông. “Anh ngủ một mình?”

Lý Nhược Nam mơ màng nói:” Lão đại, anh lớn tướng rồi còn sợ ngủ một mình sao?”

Hứa Vong Xuyên nhấc chân đạp qua.

Lý Nhược Nam xoa mông, loạng choạng về phía trước, cười khằng khặc, lộn nhào sau đó ôm chầm lấy Diệp Tịch Nhan, quệt miệng dúc đầu vào ngực cô, “Đêm nay đại bảo bối là của tôi, khà khà khà khà ——”

Diệp Tịch Nhan kéo áo anh, “Ngoan chút nào.” “Không ngoan.”

“Ngoan nào~”

“Không ngoan! Lão tử không thích ngoan!”

Lý Nhược Nam vốn buồn thương không dứt, hiện tại thì sung sướng nổi điên, khi con người đau khổ chỉ có thể dùng sự đau khổ của người khác bù đắp, trái lại an ủi không có tác dụng gì.

Thấy cô ta muốn ch*t không muốn sống, Hứa Vong Xuyên thở dài, đè tay lên đầu Diệp Tịch Nhan, cuối cùng cũng có thể nói ra lời nín nhịn từ lâu.

“Cút đi.” Anh trừng mắt, ” Đáng đời, ai bảo ưng tên đàn ông dởm.” “Anh mới là đàn ông dởm.”

Lý Nhược Nam trợn mắt vung quyền, miệng đầy mùi rượu.

Diệp Tịch Nhan lườm anh, dìu Lý Nhược Nam đuổi theo cha mẹ.

Canh giải rượu của Liễu Văn Du có mùi vị cực kỳ quái dị, tỏi, hành, gừng, cùng một số đồ gì đó Diệp Tịch Nhan không thể gọi tên, cái mùi ngửi thôi đã thấy buồn nôn, cô hoài nghi đây không phải canh giải rượu mà là canh thúc nôn, quả nhiên đút hai bát, Diệp Tùng Vân và Lý Nhược Nam nôn tới tấp.

Nôn rồi uống chút nước, hai người ngủ say sưa.

Liễu Văn Du dọn dẹp giường chiếu, muốn ôm Diệp Tịch Nhan ngủ, ngày đã nói nhiều, đêm còn muốn nói chuyện tới tận khuya.

Liễu Văn Du ngủ thiếp đi, Diệp Tịch Nhan nằm trên khuỷu tay mẹ lại không ngủ nổi.

Cô cũng không rõ vì sao.

Cơ thể cảnh giác cao độ, lông tơ dựng ngược, vô thức muốn trở lại bên cạnh Hứa Vong Xuyên.