Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 160




Diệp Tịch Nhan vẫn không tin, Liễu Văn Du chỉ nắm tay cô, cười nhưng không nói, lặng yên rồi nói sang chuyện khác.

“Tối qua, cha con với mẹ thật sự hốt hoảng, Tiểu Xuyên chỉ mặt điểm tên nói muốn gặp chúng ta, mang theo cả một đám người, chốc lát sau lại tới thêm một đám nữa, mẹ còn tưởng rằng bọn họ sắp đánh nhau đến nơi, kết quả lại là người một nhà. Hai đám người đứng chặn ở trước cửa phòng nghiên cứu… Thực sự là… Lúc đi ra cha mẹ đã dặn dò di ngôn xong xuôi, câu đầu tiên Tiểu Xuyên nói

là “cô và chú có sao không”, khiến mẹ và cha con đứng tẽn tò chẳng hiểu chuyện gì.”

Liễu Văn Du cười không ngậm được miệng.

Tối qua, cảnh tưởng gia đình Hứa đoàn tụ thật sự rất khôi hài.

Hứa Vong Xuyên vừa nhìn thấy cha ruột thì như nhìn thấy kẻ thù, nếu không phải đám anh em họ ngăn cản thì đoán chừng hai người đã sáp lại đánh nhau rồi.

Diệp Tịch Nhan nhớ lúc cô quay về, Hứa Vong Xuyên cũng mang theo một đội nhân mã đón tiếp, vừa ngượng vừa hoảng, cũng dở khóc dở cười như thế.

Chạng vạng tối, Bạch Công Quán mở yến tiệc.

Trong phòng không ngồi đủ, mọi người bày tiệc ngay ngoài vườn vây quanh đống lửa như lửa trại, bàn thì phải sắp xếp tận ba vòng liền. Tất cả mọi người quây xung quanh, cùng nhau vui chơi, giải trí, Hứa Vong Xuyên phát biểu còn dùng đến loa phóng thanh.

Bì Bì lang thang giữa các bàn, ăn bụng no phệ, lắc lư như sắp ngã.

Ở căn cứ này, sướng nhất chính là nó, muốn đi đâu thì đi, không ai hỏi đến. Muốn ăn gì thì ăn, dù sao cũng là chó của lão đại, cho ăn còn có thể đi lĩnh điểm cống hiến.

Diệp Tịch Nhan ngoắc tay gọi, Bì BÌ chạy một vòng tới, hắt hơi thật mạnh.

Liễu Văn Du mắc bệnh sạch sẽ, không thích nuôi chó mèo. Bì Bì hắt hơi bà cũng đánh. Diệp Tịch Nhan đành phải ném cái xương dụ nó qua chỗ khác.

Hứa Vong Xuyên khoanh tay trước ngực, mặt thối đi tới. Toàn thân đều viết chữ phiền.

Giang Diễn phải người tới truyền lời, nói Giang đại thiếu gia cùng phần lớn số lính lưu lại đại học thành phố chờ vắc xin, người đàn ông nghe, se se ngón tay, phái một tiểu đội đi theo.

Qua ba tuần rượu, Hứa Tứ Hải và Diệp Tùng Vân thân thiết còn hơn huynh đệ ruột, anh em ngọt sớt, nhưng cha Diệp không váng đầu chút nào, thấy đối phương đổi giọng gọi thông gia thì lập tức dừng lại, nói con gái còn nhỏ chưa vội chuyện này.

Diệp Tịch Nhan không ngừng gắp thức ăn vào bát Liễu Văn Du.

Người phụ nữ không ăn nhiều, còn cười, ” Con với Tiểu Xuyên tới căn cứ đại học phố đi, nơi đó lúc nào cũng có thực phẩm hữu cơ, ăn rất ngon, khiến miệng mẹ có tật kén chọn rồi.”

“Bọn con cũng có thực phẩm hữu cơ mà.” Diệp Tịch Nhan thầm nói.

Ăn ngon đến vậy sao? Đại học thành phố cũng chuyển rau củ đến căn cứ bờ sông, cùng loại rau loại thịt thôi, Diệp Tịch Nhan thấy chắc chả khác nhau mấy, chẳng lẽ phân loại đưa họ đồ đểu?

Nhưng mẹ không ăn thì cô cũng không miễn cưỡng, chỉ âm thầm ghi sổ nợ với hội người đại học thành phố.

Ăn gần no, Diệp Tịch Nhan nhìn một vòng, phát hiện Triệu Quang Minh và Tôn Á đều không ở đây. Lý Nhược nam và Tô Minh thì có mặt, nhưng Lý Nhược Nam mặt mũi bi thảm, đắn đo suy xét.

Hứa Tinh Niên ở khu nghĩ dưỡng chưa trở về, Tưởng Y Y ngồi ở chỗ xa, ơ, không ngồi một mình. Diệp Tịch Nhan tập trung nhìn, thì huyết áp tăng vọt, người phụ nữ cho Hi Hi ăn cơm, ngồi bên cạnh là Tạ Tri Kiêu vốn nên trốn chạy.

Nhận ra cô đang nhìn, Tạ Tri Kiêu nhìn qua, cười cười, giơ ly rượu ý mời cô. Diệp Tịch Nhan giả vờ không thấy.

Liễu Văn Du lại vui vẻ, “Thằng nhóc đẹp trai chào hỏi con là ai thế?” “…Mẹ, sao ai mẹ cũng khen đẹp trai vậy!”

“Vì đều đẹp trai mà, có nét giống cha con lúc còn trẻ. Cha con lúc mới về nước cũng u buồn trầm lắng, học rộng tài cao, biết sửa đồng hồ, đua xe, biết làm thơ… Ài, khiến mẹ mê mệt. Ai biết càng già càng đổ đốn, mẹ thấy thật đau lòng.”

“…” Hay nha.

Cô đã tìm được nguyên nhân vì sao kiếp trước cô thấy Tạ Tri Kiệu khá thuận mắt, hoá ra niềm yêu thích với tra nam nghệ thuật là di truyền.

Diệp Tịch Nhan cúi đầu, bới cơm ăn.

Ăn uống no nê, Tạ Tri Kiêu ôm ghi ta ngồi bên đống lửa.

Anh vừa hát, đám người huyên náo lập tức yên tĩnh. Cũng không phải là giọng hát trời ban, chất giọng của anh có cảm giác êm ái đi vào lòng người, cứ như một thi nhân lang thang từ thời xa xưa chu du đến hiện tại, mỗi câu mỗi chữ là một hạt mưa, rơi vào trong tim từng người, dẫn dắt những tâm sự bí ẩn, mang đến sự phiền muộn tĩnh lặng một cách tự nhiên.

Lý Nhược Nam chủ động bò qua, ngồi bên cạnh Tạ Tri Kiêu chỉ huy dàn nhạc cho anh.

Tô Minh không phản ứng, ăn cơm như bình thường, ánh mắt thỉnh thoảng xen qua đám đầu người, nhìn về phía Tưởng Y Y đang cho Hi Hi ăn cơm.

Diệp Tịch Nhan lắc đầu.

Liễu Văn Du cười cô, “Nhan Nhan của chúng ta tuổi còn nhỏ đã biết thở dài, thiệt là… Mẹ đi xem cha con chút, uống nhiều thế còn chưa biết ngừng, lỡ bị cha

Tiểu Xuyên đào hố thì sao. Ông chủ Hứa, ầy, khôn ranh như con sói già.”

Tiệc ngoài trời cuối cùng cũng tàn, Lý Nhược Nam uống say khướt, nằm vật trên mặt đất không dậy nổi, không chờ Tô Minh đến dỗ, dứt khoát làm liều, cởi quần định cư*ng bức Tạ Tri Kiêu.

Tất cả mọi người đều cười.

Đám đàn ông đi theo Hứa Tứ Hải là vui vẻ nhất, người ở đó ít hay nhiều đều có quan hệ thân thích với Hứa gia, huyết thống quá gần, khó tìm được phụ nữ, lần này ra ngoài, một là giúp cậu cả Hứa Vong Xuyên cứu người, hai là đến căn cứ bờ sông kiếm mỹ nữ.

Mỹ nữ đã thấy.

Mãnh nữ thấy cũng không ít.

Lý Nhược Nam lấy sức một mình khiến bọn họ biết tận thế chỉ cần có năng lực, phụ nữ cũng có thể cưỡng ép đàn ông. Mà mợ cả Diệp Tịch Nhan cho bọn họ biết hồng nhan hoạ thuỷ là gì, làm càn làm bậy huấn luyện lão đại căn cứ thành thiểm cẩu, chỉ đông không dám đi tây, không chỉ không dám tìm vợ bé, nói cũng chẳng dám nói to, làm gì cũng phải nhìn ánh mắt của cô.