Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 159




Hứa Tứ Hải ngăn cản con trai, tranh thủ thời cơ mà ôm bả vai Diệp Tùng Vân, “Hai anh em chúng ta từng gặp nhau ở hội nghị doanh nghiệp, em đây trước lập nghiệp kiếm sống bằng mỏ than… A đúng đúng, chính là tập đoàn khoáng sản, chúng em vốn là kẻ lạc hậu tụt phía sau, không ngờ lại được anh Diệp đây nhỡ kỹ, đọc nhiều sách quả là khác biệt. Anh à, không gạt anh chứ, Tiểu Xuyên là con trai cả của em, từ nhỏ đã mất mẹ, tự nuôi mình, thành tích bết bát, học hành chẳng ra sao nhưng được cái xương cốt cứng rắn như em vậy. Xã hội hiện tại quan trọng nhất chính là quyết đoán và biết giở thủ đoạn, phương diện này thì em chẳng phải khoe khoang, anh cứ nhìn xem, căn cứ bờ sông chẳng kém căn cứ chỉ huy ở thủ đô nhỉ…”

Hàn huyên đôi ba câu, nể mặt Hứa Vong Xuyên mất mẹ từ nhỏ, Diệp Tùng Vân không còn bài xích nhiều, Liễu Văn Du cũng thuận thế dựng cho chồng cái thang, “Hai người uống chút trà nói chuyện tiếp đi, bậc con cháu thôi mà, giận dữ làm gì.”

Hứa Vong Xuyên nguẩy mặt, từ đầu đến cuối chẳng thèm nhìn, hiển nhiên rất phiền việc Hứa Tứ Hải tự tiện nhúng tay, nhưng dưới sự lôi kéo của một đám anh em họ, anh chẳng thể phát cáu chỉ có thể không tình nguyện đi xuống tầng uống trà, đi nửa đường lại nhìn về phía Diệp Tịch Nhan, trợn trừng trợn trạo, muốn nói lại thôi, sau đó bị đám anh em nháy mắt tỏ vẻ chế giễu.

Liễu Văn Du kéo Diệp Tịch Nhan vào phòng ngủ, đóng cửa, bắt đầu đánh giá bốn phía, từ số lượng bàn chải trong phòng vệ sinh và mùi tanh quen thuộc đã biết tình trạng hiện tại của hai đứa trẻ.

Trước khi virus bùng phát, bà đã phát hiện Diệp Tịch Nhan đang yêu sớm, hiện tại có cơ hội chắc chắn phải hỏi han cẩn thận.

“Bạn Tiểu Nam mà con nói trước đó chính là cậu ta?” “Vâng.”

“Cùng lớp?” “Vâng.”

“Hơi khác so với mẹ tưởng tượng.” Liễu Văn Du ôm Diệp Tịch Nhan ngồi xuống, chỉnh lại tóc mai cho con gái, “Cậu ấy là đứa trẻ tốt, nhưng suy nghĩ quá khác con, chỉ sợ không dễ nói chuyện với nhau, cuộc sống mai này, không thể hiểu và giãi bày với nhau là đau khổ nhất.”

“Mẹ, có phải mẹ cảm thấy anh ấy rất ngu ngốc?”

“Ngu thì không ngu.” Liễu Văn Du đã đi qua tuổi trẻ, Hứa Vong Xuyên với cơ thể và đầu óc thế còn hấp dẫn hơn những người bạn trai mà bà từng quen, nghĩ ngợi lúc, bà cố gắng chọn từ để nói, “Nhưng tính cách của cậu ta… không giống kiểu dễ thoả hiệp.”

Diệp Tịch Nhan xoa mắt, cười lên. Mẹ cô nhìn người quá chuẩn.

Quá trình tranh giành Hứa Vong Xuyên rất chông gai, nếu không phải cô đủ thông minh nhất quyết giành lấy thì chắc chắn không tóm được anh. Giành tới tay rồi lại càng hóc búa, nói anh ngu ngốc lại không chịu để cô điều khiển, nói anh không ngốc lại không biết làm cách nào để biểu đạt suy nghĩ cảm xúc của cả hai để giải quyết các mâu thuẫn.

Nhìn tưởng dung túng, dễ dàng tha thứ mọi việc cô làm, tuỳ tiện đánh chửi, nhưng nếu đã quyết tâm không cho Diệp Tịch Nhan tham dự vào chuyện gì thì giết ch*t anh cũng không cho.

Nếu như Diệp Tịch Nhan là một người vợ hiền, sẽ rất dễ chịu, cố tình cô là người được tiếp nhận sự giáo dục từ nhỏ, có bản tính cố chấp không thích ép buộc nên chẳng dễ chịu chút nào, mỗi lần phát sinh mâu thuẫn đều tức đến nghiến răng.

Liễu Văn Du nhìn là biết cô hiểu, nét mặt nghiêm túc bỗng nhiên buông lỏng, ” Hai đứa chưa có con à?”

Tai Diệp Tịch Nhan đỏ chừng, “Chưa có…”

“Nhan Nhan, mẹ là người từng trải, hiểu mà.” Liễu Văn Du nói với giọng điệu tâm tình:” Ba con đang luyến tiếc, không cần phải để ý, mẹ có biện pháp trị ông ấy… Các con cứ cố gắng sống với nnhau, cậu ta tốt với con thì con nên trân trọng, đừng tuỳ tiện đánh cãi nhau, như hôm nay còn cầm va ly ném người là không tốt, đàn ông mong manh đến đâu thì bên ngoài vẫn phải giữ mặt mũi, mâu thuẫn thì cố gắng ngồi xuống giải thích, không nên động thủ.”

Liễu Văn Du nói rất nhiều đạo lý chung sống vợ chồng, sợ có gì đó quên nói làm hại con mình.

Nói xong lại chăm chú nhìn cô, “Nhưng nếu ngày nào đó không thể sống nổi với nhau, nhớ kỹ cha và mẹ mãi mãi yêu con, muốn về thì về, không cần phải suy nghĩ nhiều.”

Diệp Tịch Nhan nhẹ giọng dạ, ngay sau đó lặng im.

Liễu Văn Du lay lay bả vai con gái, cười nói:” Tiểu Xuyên rất đẹp trai, vóc người lại đẹp, thế mà không gửi ảnh cho mẹ sớm hơn.”

“Làm gì đẹp đến mức đó?” Diệp Tịch Nhan cười. Hai người lại trò chuyện một lúc.

Cuối cùng Diệp Tịch Nhan cũng biết tình hình của cha mẹ sau khi virus bùng phát.

Có chỗ vật tư Diệp Tịch Nhan để nhờ, cuộc sống của hai người ở thủ đô cũng không tệ, còn cứu giúp vài nghiên cứu viên của công ty, đáng tiếc tiệc vui chóng tàn, trong số đó có một người bị zombie cắn, một người khác gọi điện thoại cầu cứu, không ngờ vừa kết nối được thì một đám quân nhân súng ống đầy đủ đến, áp giải cả đám người và vật tư về.

Cũng may Diệp Tùng Vân là tiến sĩ vi sinh vật, có chút tác dụng.

Hai vợ chồng tìm được chỗ đứng ở trong quân khu, cuộc sống túng thiếu, không đói ch*t nhưng cũng chẳng sung sướng. Về sau căn cứ có một ông chủ nhỏ, cà lơ phất phơ, nghe nói từ Giang Thị tới. Diệp Tùng Vân chủ động tìm tới nghe ngóng tình huống ở Giang Thị, kết quả người kia lại có quen biết với Diệp Tịch Nhan, do dự một phen thì thông báo cho hai người biết Diệp Tịch Nhan bị thương không thể cứu nổi, lúc này mới có chuyện hai người chủ động xin đến Giang thị nghiên cứu vắcxin.

“Lúc đầu cha mẹ cũng không ôm nhiều hi vọng, chỉ nghĩ qua nhìn thử chút, nhưng đại học thành phố quả thật nghiên cứu ra vắc xin.”

“Thật?”

Phản ứng đầu tiên của Diệp Tịch Nhan không phải là vui mừng, mà là nghi ngờ.

Liễu Văn Du chọc cái mặt nhỏ tinh quái của con giá, “Thật, mẹ nhìn thấy tận mắt còn có thể gạt con sao? Nếu không con cho rằng cha con vì cái gì mà dám cứng cổ khiêu chiến Tiểu Xuyên…”

Có vacxin là có hi vọng khôi phục lại trật tự.

Đợi đến khi nền văn minh quay lại, nhiều lựa chọn, Diệp Tùng Vân còn lâu mới chọn Hứa Vong Xuyên làm con rể.