Ôm Chặt Bắp Đùi - Tiêu Diệt Đường Quả

Chương 149




“Anh dám hung dữ với em?”

Diệp Tịch Nhan bóp mặt anh, cực kỳ dùng sức. Cô chảy rất nhiều mồ hôi, gò má bóng mượt, môi bị anh cắn nát, vốn đỏ thắm như cánh hoa giờ thì như quả anh đào nứt, mê người không chịu được. Cô như bươm bướm hoảng loạn rách nát giữa bão táp mưa sa.

Người phụ nữ xinh đẹp bậc này chính là người phụ nữ của anh.

Hứa Vong Xuyên cúi đầu cười cười, vỗ vào bờ mông tròn trịa, “Nào, ngồi lên tự mình động đi.”

Diệp Tịch Nhan chớp mi.

Đánh lại nhưng không quá dùng sức, chỉ là đẩy nhẹ.

Hứa Vong Xuyên bắt được đôi tay nhỏ, gặm hôn chi chít từ bàn tay lần lên cổ tay rồi đến bắp tay, để lại những dấu hôn không đậm không nhạt.

Anh nói:” Cục cưng, xem anh làm dây chuyền cho em này.”

Lông mày anh rốt cuộc cũng giãn ra, khí phách thiếu niên chưa tiêu tan, khí phách đàn ông trầm ổn cũng có, mũi sắc như dao, xé nát tim cô, cười môi câu lên tạo thành hai vết hằn mê người ở gò má, cũng làm cho tâm hồn thiếu nữ của cô trở nên nhộn nhạo.

Khiến cô trở nên mềm mỏng, nghe lời.

Cầm tay anh quỳ dậy, từ từ lắc eo ngồi xuống gốc rễ, hưởng thụ cơn đau như ngũ tạng xê dịch, sau đó mờ mịt nhìn căn rừng trong cơn mưa bão mới giật mình thảng thốt, vốn dĩ trái tim đã thành sắt đá không thể chưng xào rán nấu gì, vậy mà mà dưới sự kiên nhẫn quấy rầy chiếm đoạt không ngừng nghỉ của anh, nó lại quay về thành máu thịt.

Cô chống lên bả vai anh, vừa ngồi xuống thì lệ nóng trào ra.

Hứa Vong Xuyên liếm giọt nước mắt tuôn rơi, ôm thật chặt, “Diệp Tịch Nhan, em khóc cái gì?”

Khóc gì à?

Đau chứ sao.

Cô ép lên người anh, khiến cả hai nhô hẳn nửa người ra khỏi đình nghỉ chân, sau đó trong cơn mưa gió gào thét, hôn thật sâu. Cái lưỡi đinh hương vốn chẳng phải cành dây leo u cục, mặc người khuấy động, thật ra chỉ cần cô nguyện ý, muốn nó uyển chuyển là uyển chuyển, muốn mạnh mẽ sẽ có lực, hôn Hứa Vong Xuyên phải tay luống cuồng, hai chân cứng đờ.

Mưa táp vào mắt anh.

Cũng không làm tan lớp sương mù tầng tầng lớp lớp.

Anh cười khanh khách, thở hồn hển trừng cô, “Làm gì thế?” “Ép khô anh.”

“Không sợ mang thai?”

“Mang thai thì mang thai, sợ gì chứ?”

Hứa Vong Xuyên im lặng, nhắm mắt, hàng mi đứng im, mặc cho mưa trút xuống nó cùng mái tóc trắng. Bỗng nhiên anh vươn tay, hái đoá hoa sơn trà ướt nhẹp vướng ở mái tóc, cài nó lên tai cô.

Cây sơn trà rì rào lay động.

Giọt mưa lớn như viên ngọc lăn dài trên phiến lá, tạo thành tiếng vang.

Anh bóp mặt cô, nghiến răng nghiến lợi, “Diệp Tịch Nhan, lão tử đây vấp ngã bởi em, nên có ch*t cũng đừng nghĩ thoát khỏi anh.”

Ghế dài không chịu được sức nặng, phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt, cô muốn vùng thoát, nhưng eo bị giữ chặt, cố định trên người anh.

Dương v*t cứng rằn như máy khoan điện, xình xịch đâm vào tử c*ng.

Cô như mở vòi nước, cứ chọc là phun, không bao lâu mông Hứa Vong Xuyên cũng ướt đẫm, anh cắn v* cô, ăn chưa đã còn muốn Diệp Tịch Nhan cầm cặp v* dâng lên tận miệng.

Ngậm không nổi nữa thì bóp chặt mông, vừa làm vừa hút.

Diệp Tịch Nhan không rõ mình là đau hay thoải mái, nhưng chính xác không khắc chế nổi dục vọng của bản thân, người vặn vẹo như có khối thịt vừa ngứa vừa d*m ở bên dưới, đặc biệt thèm bị chơi.

“Hứa Vong Xuyên, Hứa Vong Xuyên, Hứa Vong Xuyên… A a a a a… Đừng có ngừng…”

Cuối cùng cũng chọc đến chỗ nhột.

Cô rít một hơi từ kẽ răng, ngón chân cào cào về cây cột phía trước, cả người căng lên như cây cung sắp bắn.

Hứa Vong Xuyên nhả v* ra, níu mặt cô, mổ xuống, “D*m chưa kìa.”

Người đàn ông nhân từ buông tay ra, để cô tự do, Diệp Tịch Nhan lập tức dẩu miệng ngồi nhanh xuống, chú tâm chọc vào chỗ ngứa, Hứa Vong Xuyên cúi đầu đực mặt ra, nhìn cái v* đong đưa mạnh mẽ, sờ một cái, nhìn eo nhỏ ưỡn ra sắp đứt rồi thì vỗ về chỗ xương cụt như trấn an.

Ngồi rất là hưởng thụ.

Anh thoải mái ngậm miệng run rẩy, không bao lâu thì trước mắt chẳng nhìn thấy gì, hồi hồn mới biết mồ hôi nhoà hết vào mắt.

Có trời mới biết đã rất lâu rồi anh không toát mồ hôi, nhiệt độ cơ thể thấp chẳng còn giống con người.

Hứa Vong Xuyên nuốt nước miếng, si mê nhìn cô. Diệp Tịch Nhan.

Của anh.

Diệp Tịch Nhan đang muốn cao trào, nhưng sức đã cạn, mãi không thấy trọn vẹn, cao trào nông quá thì cực kỳ bứt rứt, không thoải mái đến tận xương tuỷ.

“Hứa Vong Xuyên ~” Cô dùng sức lắc anh. “Sao?”

“Động chút đi.”

“Động cái gì?”

“Chơi em đi.” Cô dán vào tai anh rồi thủ thỉ, không bò dậy nổi, cứ mặt dày dán vào, cái mông khó chịu vặn vẹo không thôi.

Hứa Vong Xuyên đỏ mặt, cúi đầu ngắm cô, chỉ thấy tấm lưng trắng ngọc lả lướt cùng bờ mông tròn trịa phấn hồng, không thấy rõ mặt. Chẳng còn cách nào, anh hôn lên tóc cô rồi dỗ dành, “Muốn bay?”

“Ừ…”

“Tự mình động thì khó chịu, muốn lão tử làm cho sung sướng?” Cô bịt miệng anh lại.

Hứa Vong Xuyên còn muốn nói tiếp: “Lúc nào cũng nói không muốn, nhưng muốn nhất vẫn chính là em, không làm ác chút thì không phun, nói nghe xem, nếu rời xa anh, em làm sao có thể sung sướng được như vậy?”

“Anh thật phiền phức.”

Diệp Tịch Nhan ngẩng đầu mắng anh, Hứa Vong Xuyên cười như không cười nhìn chằm chằm cô, cuối cùng thấy cục cưng lửa dục đột người, mặt mũi cau có thì cắn mũi cô, mông thít chặt, dương v*t thô cứng lập tức làm phẳng các nếp gấp thịt, mãi cho đến khi hoa huy*t run rẩy không ngừng.

Chưa được hai phát, Diệp Tịch Nhan đã nũng nĩu ôi ôi. Thậm chí đít kêu pi pi.

Có lẽ do dùng lực quá mạnh, ghế dài vốn mục nát sụp cái rầm, hai người lăn vào trong mưa, tiếng côn trùng kêu om sòm, không khí ẩm ướt, Diệp Tịch Nhan bị đụng một phát như thế, trực tiếp phun ra như thuỷ triều.

Hứa Vong Xuyên ngồi dậy, cô vẫn còn run rẩy phun nước chảy đầy bắp đùi, tịch dịch và d*m thuỷ b.ắn ra từng đợt từng đợt, đúng là đồ cục cưng vô dụng đáng ghét.