Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện

Chương 83: Ngục giam






Lâm Hiểu thuận lợi đi qua kiểm tra ở cửa lãnh cung, sau khi đi vào Lâm Hiểu nguyên lai cho là mình sẽ cùng thủ vệ bên trong đại chiến một hồi, cho nên cô dị thường cẩn thận. Mặc dù hộ vệ ở cửa chỉ nhìn thẻ căn cước rồi cho đi, nhưng thủ vệ bên trong nhất định sẽ thấy gương mặt xa lạ của Lâm Hiểu mà nghi ngờ, sẽ hỏi thăm. Cho nên Lâm Hiểu vốn dự định, sau khi đi vào, lặng lẽ giải quyết xong thủ vệ sẽ đem cha mẹ giấu đi, chờ phong ba qua rồi, cô sẽ mang cha mẹ đi ra.

Nhưng Lâm Hiểu sau khi đi vào lại phát hiện bên trong có một người thủ vệ nào, hoàn toàn thật sự là lãnh cung, trong lòng cô thật sự nổi lên một trận bất an, nhưng cô không thể dừng mà lại tiếp tục đi vào, mở ra cửa chính lãnh cung, theo trong sách miêu tả nhà giam ban đầu, đúng là thật sự có. Lâm Hiểu thấy được trong nhà giam có vài người bị giam, làm cho cô an tâm được một chút, mình không tính sai, trong nội tâm bất an cũng giảm hẳn.

Vốn là nhà giam tĩnh mịch hắc ám, khi Lâm Hiểu mở cửa, ánh mặt trời chiếu vào, những người đang bị giam, ánh mắt đục ngầu không còn sức sống, đột nhiên trong mắt lại lộ ra một tia hy vọng, trong ngục giam lúc trước yên tĩnh tới nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi, hiện giờ giống như giông bão vừa tới, trong chớp mắt đủ loại thanh âm gào thét, "Cứu tôi!", "Mau cứu tôi!", "Chỉ cần cô cứu tôi ra ngoài, tôi sẽ đưa cho cô rất nhiều, rất nhiều tinh hạch!"

Lâm Hiểu trong nháy mắt thật khẩn trương, nhiều người kêu lớn như vậy, nếu để cho thủ hạ ở cửa nghe được, cô liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Lâm Hiểu vội vàng hạ thấp giọng, hướng vào bên trong ngục, đem ngón trỏ để trên bờ môi, "Mọi người im lặng, nếu dẫn thủ vệ tới, tôi sẽ không cứu ai cả."

Những người này không phải là kẻ ngu dốt, chỉ là bị nhốt quá lâu, vất vả lắm mới thấy có người xông đến ngục giam, tâm tình nhất thời khuấy động, khó tránh khỏi không khống chế nổi mà la lớn, bây giờ nghe Lâm Hiểu nói vậy, đám người này lập tức yên tĩnh trở lại. Lâm Hiểu cũng không phải là người không biết điều, cô biết rõ nếu mình không nói lời bảo đảm gì, những người này nói không chừng không dễ chịu dẫn đến không chịu phối hợp, thậm chí có thể thừa cơ quấy rối, làm hành động của cô bị thất bại, "Tôi tới cứu cha mẹ tôi, bọn họ mấy hôm trước bị đưa đến đây, có ai biết họ ở đâu không? Tôi bảo đảm sau khi cứu cha mẹ tôi ra, tôi nhất định cũng thả các người."

Lâm Hiểu không phải là thánh mẫu, cô làm như thế, thứ nhất là để bảo đảm họ chịu phối hợp với cô, hai là khi thả bọn họ ra có thể đánh lạc hướng chú ý của thủ vệ, cô có thể đục nước béo cò, giảm bớt khả năng bị phát hiện.

Có người bị giam nghe Lâm Hiểu hỏi, lập tức nhẹ giọng nói ra. Nghe được từ miệng vài người, cha mẹ mình có khả năng mười phút trước đã bị mang ra ngoài, tim Lâm Hiểu như muốn ngừng lại, máu cả người như muốn ngưng chảy, điểm bất an bị cô đè xuống trong phút chốc bị phóng đại tới vô hạn, trống ngực đập thình thình, da gà nổi lên. Hỏng bét, mình đã bị phát hiện!

Lâm Hiểu lập tức xoay người bỏ chạy, mới vừa chạy chưa được vài bước, một giọt mồ hôi lạnh trên trán đã nhỏ giọt xuống, thế này cô mới ý thức được chính mình đã bị rơi vào bẫy của Hứa Nhan.

Nhưng sao lại như thế? Kế hoạch của mình cũng chỉ nói với Đường Thiên Dật! Trừ phi Đường Thiên Dật cũng gặp nguy hiểm!

Đáng tiếc lúc này Lâm Hiểu đã tự lo không xong, chỉ có thể chật vật bị những người này che mắt lại áp đi.

Lúc này Đường Thiên Dật xác thật cũng đang gặp nguy hiểm, thủ lĩnh căn cứ Tây Nam thế nhưng lâm trận thay đổi, phản bội hắn, đứng về phía Hứa Nhan. Thủ lĩnh căn cứ Hoài Nam vừa nhìn thấy tình hình không đúng, cũng bắt đầu rục rịch. Bất quá Đường Thiên Dật vĩnh viễn cũng không phải là người chỉ chuẩn bị một phương án, cho nên dù dưới tình huống như thế, hắn cũng không có một tia hoảng loạn.

Về phía Lâm Hiểu, cô không biết rõ những người này muốn dẫn cô đi đâu, cũng không phân biệt được vị trí của mình, trong lúc bị áp đi, trong đầu cô liên tục suy nghĩ đối sách chạy trốn, cùng với câu hỏi có phải Hứa Nhan đã sớm phát hiện ra kế hoạch của mình và Đường Thiên Dật hay không, hiện thời tình huống Đường Thiên Dật như thế nào, còn cha mẹ mình đang ở đâu?

Những vấn đề này liên tục xoay tròn trong đầu Lâm Hiểu mà không có giải đáp, càng nhanh càng loạn, chỉ có thể khiến cho trong đầu cô thành một đống nhão nhoét. Cuối cùng Lâm Hiểu dứt khoát không suy nghĩ cái gì nữa, chỉ có thể chuyên tâm tới, nếu mình gặp được tình huống xấu nhất thì phải chuẩn bị những gì.

Hai mươi phút sau, Lâm Hiểu bị dẫn tới một chỗ, mới vừa đứng lại chỉ nghe thấy giọng cha mẹ mình, "Hiểu Hiểu, con sao cũng bị bắt?", "Hiểu Hiểu, con không có bị thương chứ?"

Trong nội tâm Lâm Hiểu vừa động, những người này đã dẫn mình đến chỗ nhốt cha mẹ, đúng lúc này bịt mắt trên mặt cô được gỡ ra, cô lập tức tìm kiếm thân ảnh cha mẹ, thấy được bọn họ bị trói quỳ trên mặt đất.

Lâm Hiểu rưng rưng, "Ba, mẹ, con không sao, hai người thế nào?"

"Chúng ta cũng không có việc gì."

Lúc này một giọng nam trầm thấp vang lên, "Được rồi, ôn chuyện kết thúc. Hiện tại đến phiên tôi hỏi."

Lâm Hiểu quay đầu nhìn lại, "Nguyên lai là ngươi." Hơn ba năm không gặp, Thiệu Nhạc Kỳ cũng giống như ba năm trước đây, biến hóa không lớn, chỉ là trước đây mặc quân trang, hiện giờ đã thay thế bằng y phục tác chiến của căn cứ kinh đô.

Thiệu Nhạc Kỳ nhíu lông mày, "Không nghĩ tới Lâm tiểu thư còn nhớ rõ tôi, vậy thì tốt, đỡ phải lãng phí thời gian của mọi người."

"Đương nhiên, tôi có ấn tượng sâu với Thiệu tướng quân! Anh có thể trả lời cho tôi một vấn đề?"

"Mời nói."

"Các người làm sao biết tôi ở lãnh cung?"

Thiệu Nhạc Kỳ cười, "Lâm tiểu thư cầm giấy chứng nhận của thủ hạ tôi quanh minh chính đại đi khắp nơi, nếu thủ vệ của tôi còn không phát hiện ra, vậy tôi dưỡng đoàn phế vật này cũng vô dụng, cô cứ nói đi?"

Lâm Hiểu không nói lời nào, xem ra hành tung của mình bị phát hiện mới đây, mà không phải bọn họ có được tin tức từ trước, quá tốt, kế hoạch Đường Thiên Dật bọn họ sẽ không bị ảnh hưởng, cuối cùng đây là tin tức tốt nhất. Bất quá lúc này Lâm Hiểu lại không biết bên Đường Thiên Dật cũng là mạo hiểm tầng tầng chứ không được thuận lợi như cô tưởng tượng.

"Tốt rồi, Lâm tiểu thư, tôi đã trả lời vấn đề của cô, vậy cô có phải hay không cũng nên trả lời vấn đề của tôi? Kế hoạch của Đường Thiên Dật là gì? Có phải hắn có người nằm vùng ở bên người chúng ta? Nội gián kia là ai?"

Những vấn đề này tự nhiên Lâm Hiểu không có câu trả lời, cho dù cô muốn cô cũng không biết kế hoạch cụ thể của Đường Thiên Dật, những vấn đề này trước giờ cô không quan tâm nhiều, trừ phi Đường Thiên Dật chủ động nói tới. Cho nên có thể nói cô hoàn toàn không biết rõ kế hoạch chi tiết của Đường Thiên Dật.

Thiệu Nhạc Kỳ thấy Lâm Hiểu không trả lời, ra hiệu, lập tức có thủ hạ đánh một quyền vào bụng cha Lâm.

Lâm Hiểu sắc mặt khó coi trừng to mắt, "Ngươi dám!"

"Tôi vì cái gì mà không dám? Lâm tiểu thư, kiên nhẫn của tôi là có hạn." Thiệu Nhạc Kỳ nói tiếp, "Mọi việc cũng phải nói có trả lễ, cô xem tôi đối với cô khách khí như thế, cô có phải hay không cũng nên có hồi báo?"

Lâm Hiểu sắc mặt xám tro cúi đầu xuống, "Tôi không biết rõ."

Mới vừa nói xong, lập tức lại có thủ hạ đá mẹ Lâm một cước.

Lâm Hiểu hận cực độ, lớn tiếng nói, "Tôi thật không biết rõ."

Thiệu Nhạc Kỳ hết kiên nhẫn, nắm tóc Lâm Hiểu, quay mặt Lâm Hiểu về phía mình, âm ngoan nói, "Không biết rõ? Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin? Đường Thiên Dật yêu cô như thế, hắn như thế nào sẽ không nói với cô? Cô nói hay không?"

"Tôi thật không biết rõ, cho tới giờ tôi không bao giờ quan tâm những chuyện này."

Thiệu Nhạc Kỳ buông Lâm Hiểu ra, cười lạnh nói, "Lâm tiểu thư, tôi hy vọng cô phối hợp, nếu không chịu khổ không chỉ mình cô." Nói xong, hắn quay đầu lại nói với thủ hạ, "Đánh cho tôi!"

Vừa dứt lời, thủ hạ hắn bắt đầu hành hung cha mẹ Lâm, Lâm Hiểu chỉ có thể trơ mắt nhìn, cái gì cũng không làm được, "Đừng đánh, đừng đánh, muốn đánh các ngươi đánh ta đi! Muốn đánh các ngươi đánh ta!"

Thiệu Nhạc Kỳ khoát tay, người mới ngừng lại, "Lâm tiểu thư, cô cũng chứng kiến, thủ hạ tôi không nhẹ không nặng, nếu làm bị thương cha mẹ cô thì không hay."

Lâm Hiểu đã sớm lệ rơi đầy mặt, nhìn thấy cha mẹ bị đánh té trên mục đích, chỉ có thể trong lòng lập tức đề ra một câu chuyện để ứng phó.