Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 46




Thẩm Lăng Vân cùng Thẩm Lăng Vũ kề vai sát cánh, cho nhau hai nắm đấm ăn mừng. Sau, Thẩm Lăng Vũ bèn bảo: “Con biết rồi ba, hôm nay là tiệc đính hôn của Nhị ca, chúng con chỉ là muốn khơi dậy chút không khí thôi mà.”

Thẩm Lăng Vân lại hỏi: “Sao anh còn chưa tới nữa? Chúng con muốn gặp chị dâu nha!”

Thật ra, Quả cam nhỏ tuy không đứng hàng lão đại, nhưng ở trong đám sơn Đại vương năm xưa lại lớn tuổi thứ hai. Cho nên, hắn mới được đôi song bào thai tôn xưng một tiếng Nhị ca. Thẩm Lăng Hiên lớn nhất, được gọi là đại ca, Diệp Diệp thì là lão Tam. Tiểu Vân Tiểu Vũ là lão Tứ lão Ngũ, tiểu lục là Uất Trì Cẩn ở nước ngoài, tiểu thất là Uất Trì Bảo… Đây cũng là một đôi song bào thai khiến cho người người đau đầu, mà cũng chẳng có mấy ai dám lĩnh giáo qua hai người họ cả.

Cao Bác trừng mắt nhìn đôi song bào thai một cái: “Hai đứa ngồi đàng hoàng cho ba, ngốc một lát nữa, chị dâu liền tới ngay.” Tuy rằng hắn thực sự không nguyện ý thả hai thằng ranh con này ra, để tránh chuyện ngoài ý muốn, nhưng vào một ngày trọng đại thế này, nếu không đại xá cho tụi nhỏ thì người làm cha này lại có vẻ rất không công bằng.

Đương lúc mọi người tranh thủ thời gian rảnh rỗi nói chuyện, Cao Thừa Tử vừa hay mang theo Kỳ Tiểu Nguyên đến nơi. Kỳ Tiểu Nguyên trong ngực ôm Tử Tử, Quả cam nhỏ thì dắt theo Quý Dân. Lúc này, nhóc Quý Dân còn đang bận chỉnh sửa mái tóc dài mềm mại nhưng lỏng lẻo của mình. Trên người nhóc mặc một chiếc áo sơmi nhỏ in hình bông hoa, một cái quần nhỏ rộng rãi, phối với giầy thể thao nhỏ có màu tím nhạt, nhìn qua thật sự rất giống một bé gái đáng yêu. Tử Tử thì lại mặc một chiếc áo liền mũ có hình tiểu vịt con, phối với một chiếc quần đùi nhỏ màu đen, cùng với giày xăng-̣đan màu vàng, vừa hay giúp bé con biến hình thành một tiểu vịt con nho nhỏ mao nhung nhung.

Tổ hợp này vừa tiến vào, mọi người trong gian phòng lập tức sáng ngời hai mắt. Nội tâm của Cao Bác lúc này đang ra sức tán thưởng: Oa, hài tử hảo manh!

Nội tâm của Thẩm Kính Khiêm thì lại nghĩ: Quả cam nhỏ đã trưởng thành rồi a!

Còn về phần của đôi song bào thai: Oa mù chết mắt chó người ta rồi! Ánh mắt của Nhị ca thật tốt! Quả nhiên chị dâu rất là xinh đẹp nha!



Hình phó tổng nhìn thấy con trai cùng con dâu tiến đến, lập tức đi ra phía trước tiếp lấy Tử Tử trong lòng Kỳ Tiểu Nguyên, kết quả Tử Tử lại chui đầu vào ngực Kỳ Tiểu Nguyên, chết cũng không chịu hé ra. Kỳ Tiểu Nguyên bèn giải thích: “Nhóc con… mắc cỡ rồi, nhiều người xa lạ như vậy, á, lạ mắt… Ha hả, lạ mắt…”

Tử Tử bấy giờ lại không ngừng phun tào ở trong lòng: “Rốt cuộc là con thẹn thùng hay là ba thẹn thùng? Rốt cuộc là con lạ mắt hay là ba lạ mắt!?” Vô lực buông xuống hai tiểu móng vuốt, Tử Tử cúi đầu nhìn Quý Dân đang cột bím tóc, tâm tư bỗng cảm thấy Quý Dân trong nháy mắt đã biến thành một bạn gái nhỏ xinh, loại cảm giác này thật quá thần kỳ.

Không có cách nào khác, Hình phó tổng đành phải lôi kéo Kỳ Tiểu Nguyên ngồi vào vị trí bên cạnh hắn, Cao Thừa Tử lập tức theo sát sau đó. Ngồi vào bàn đâu vào đó, hắn lại bắt đầu cùng Thẩm Lăng Hiên bên người tán dóc: “Tiểu Sơn, gần đây đang vội gì vậy?”

Thẩm Lăng Hiên đáp: “Có bận gì đâu. Mà nay cũng đã đính hôn rồi, cậu nói xem có nên sửa cái thói xấu thần long thấy đầu không thấy đuôi của mình được chưa?”

“Đừng suy nghĩ nhiều, hai người các cậu tính thế nào?”

Thẩm Lăng Hiên nhìn nhìn Quý Dân đang cố kéo lấy Diệp Diệp uy nhóc ăn bánh táo: “Kết hôn chứ sao!”

“Quan hệ của hai người như thế còn kết hôn được sao?”

Thẩm Lăng Hiên phi thường nghiêm túc đáp: “Nếu so từ hộ khẩu, tớ cùng cậu của tớ, một chút quan hệ đều không có.”

Đúng là một chút cũng không có gì thật, vì trên hộ khẩu, Diệp Diệp là con trai của Diệp Thần, Quý Hoành chỉ có một mình cô đơn. Giấy căn cước và hộ khẩu đều là sau này mới tiến hành bổ sung thêm, vì thế hắn mới có thể cùng Diệp Thần kết hôn. Chẳng qua, tuổi tác được ghi trên hộ khẩu của hắn so với Cao Bác chỉ lớn hơn hai tuổi! Nên con trai của bọn họ nếu muốn kết hôn, căn bản không có bất luận trở ngại gì. Hiện tại bản dự thảo thông qua luật hôn nhân cho người đồng tính hiện đã và đang trong quá trình điều chỉnh, nếu có thể, bọn họ có thể không cần đi nước ngoài là có thể trực tiếp lĩnh giấy chứng nhận kết hôn. Tuy rằng thời điểm bọn họ suy xét vấn đề này có hơi trễ một chút, thế cho nên đến tận khi con trai của hai người đã hơn năm tuổi, bọn họ vẫn chưa có động tĩnh gì. Kỳ thật, nguyên nhân chính ở đây là… bọn họ sinh con quá sớm à…

Kỳ Tiểu Nguyên cầm mấy miếng điểm tâm nhỏ trong cái mâm đút cho Tử Tử, Tử Tử ăn một hơi, vừa chậm rãi nhai vừa nói: “Ba ba, người đừng ôm con chặt như vậy nữa, con sắp nuốt không trôi đồ ăn rồi.”

“Ách… A…” Kỳ Tiểu Nguyên vừa buông lỏng Tử Tử một chút, tay đã lập tức bị Cao Thừa Tử kéo qua. Vừa sờ vào lòng bàn tay ai đó vì khẩn trương mà toàn bộ đã ướt đẫm mồ hôi, Cao Thừa Tử vừa cúi người ghé vào lỗ tai cậu, thấp giọng nói: “Tiểu Nguyên em khẩn trương cái gì? Mọi người ở đây đều là huynh đệ cùng anh lớn lên từ nhỏ. Hôm nay còn chưa tới đủ đâu, nghe nói ngồi thêm chút nữa sẽ còn có người dẫn bằng hữu lại đây. Không có gì phải khẩn trương cả, nhóm trưởng bối bên đó sẽ giao lưu với nhau, còn chúng ta bên này đều là bạn cùng lứa tuổi, hơn nữa đều là từng cặp từng cặp đôi, em đừng nghĩ nhiều.”

Trên bàn lúc này đã bắt đầu lục tục mang thức ăn lên. Diệp Diệp duỗi cánh tay dài của mình gắp món cá sạo hấp cho Kỳ Tiểu Nguyên: “Tiểu tẩu tử nếm thử đi, món này mùi vị không tệ đâu. Tay nghề của chú Đại Hải đúng là danh bất hư truyền đó!”

Kỳ Tiểu Nguyên nếm một hơi, cẩn thận nói: “Uhm, rất ngon miệng! Độ lửa vừa đúng, vừa giữ được chất thịt cá tươi mới, vừa hay làm cho hương liệu phụ trợ phát huy hết công dụng. Tay nghề của đầu bếp chính quả thật không tồi, rất ngon!”

Cao Đại Hải đang bưng một tô cháo dã vị vào vừa vặn nghe được Kỳ Tiểu Nguyên khen ngợi, lập tức cười toét miệng rộng hướng Tiểu Nguyên nhìn qua: “Ôi, thì ra là người trong nghề à? Con cá này là chú mới vớt được từ sông Đông Tây trưa hôm nay, mấy thứ phối liệu này nọ thì đã được chuẩn bị từ ngày hôm qua, đặt ở trên ***g hấp chưng chín. Cái mùi vị này cũng chỉ có ở mỗithôn họ Cao mới có, nếu cá được vớt ra cách đêm, thì coi như không còn lưu giữ được mùi vị này nữa. Cháu nếm thử lại xem, có phải có một mùi cây lau sậy rất nhẹ hay không? Con cá này được vớt ra từ trong bụi lau đấy, còn tươi lắm!”

Kỳ Tiểu Nguyên nghe xong lập tức cảm thấy hứng thú dạt dào: “Điều quan trọng nhất trong việc nấu ăn chính là nguyên liệu, nhất là khi làm cá. Đáng tiếc chưng nấu hầm cách thủy cháu lại không rành, chiên xào nướng rán cháu còn có thể thoáng chống đỡ giữ thể diện. Chú, cháu hôm nay xem như phải thỉnh giáo một chút về tay nghề chưng nấu của chú rồi!”

Cao Đại Hải lập tức đáp: “Điều này đương nhiên trăm phần trăm không thành vấn đề. Kỹ thuật chế biến khác chú không rành, chứ đã mở cái tiệm cơm này được hai mươi năm rồi, chút tay nghề chưng nấu hầm đôn thì vẫn phải có. Chú cũng chẳng sợ cháu học thành rồi đoạt sinh ý, vì khách của Vọng Hải lâu đều là khách thượng lưu, dù có đặt bàn trước một tuần thì cũng chưa chắc có được chỗ trống à.” Nói xong Cao Đại Hải liền đắc ý cười to, Vọng Hải lâu cùng Vọng Giang uyển chính là đại chiêu bài hàng đầu củathôn họ Cao, người bình thường rất khó đặt chỗ được ở đây. Rất nhiều minh tinh, đều phải đặt bàn sớm hơn một tuần, chẳng sợ dù ngươi là thị trưởng đến đây còn phải xếp hàng cho ta mới được. Chỉ có những khi người nhà họ Cao có đại sự, cần dùng tới Vọng Hải lâu, thì dù nghĩ mọi cách hắn cũng phải chừa ra chỗ trống cho mọi người.

Kỳ Tiểu Nguyên rất vui vẻ, cậu vẫn luôn muốn đề cao tay nghề làm mấy món chưng luộc hầm đôn của mình, chính là mãi vẫn chưa có cơ hội. Một mặt là bởi vì bên người luôn phải mang theo một một nhóc con nên cậu không có cách nào học tập những tri thức tương quan khác, một nguyên nhân khác nữa cũng là vì không gặp được cao thủ trong phương diện này. Hôm nay khi nhìn thấy ông chú nọ, thật đúng là đã khiến cho tâm tư nhỏ bé của cậu ngoài ý muốn một phen. Người này không chỉ có tay nghề nấu ăn không tồi, mà tính tình còn rất tốt, phải biết rằng những đầu bếp lớn hiện tại đều có tính khí rất tệ, người bình thường cũng đừng mong học được tri thức gì. Dù sao đây cũng là tay nghề kiếm cơm ăn của người ta, dựa vào cái gì họ phải dốc túi chỉ dạy hết cho người khác chứ?

Trong lúc Cao Đại Hải đang cùng Kỳ Tiểu Nguyên lôi kéo làm quen, một giọng nói lớn tiếng truyền tới từ cửa: “Ba, tẩu tử ở đâu vậy? Con mang theo bạn trở về đây! Ai da, ba ơi, sắp nóng chết con rồi! A đúng rồi, đây là bạn của con…”

Không đợi Cao Đại Xuyên giới thiệu, Kỳ Tiểu Nguyên đã mở miệng trước. Cậu mang theo vẻ mặt kinh nghi bất định, cứ cho là mình nhìn lầm rồi, thẳng đến khi đối phương cũng trăm miệng một lời hô lên tên của mình: “Tiểu Nguyên?”

“Lôi Quân?” Kỳ Tiểu Nguyên đem Tử Tử nhét vào lòng Cao Thừa Tử rồi đứng lên. Đến tận giờ này, Tử Tử rốt cục mới được tự do, nhóc liền bật người đi qua Thẩm Lăng Hiên, cùng Quý Dân uống nước trái cây.

Kỳ Tiểu Nguyên đi đến trước mặt Lôi Quân, nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Quân Nhi? Thật là cậu?”

Lôi Quân nhìn một phòng lớn đầy người, có chút ngại ngùng bảo: “Tiểu Nguyên, cậu như thế nào cũng ở đây vậy? Cậu không phải nói… muốn tớ đến đây sao? Vừa vặn Cao tiên sinh nói cũng muốn tới chỗ này, tớ liền đáp ứng đi nhờ xe, tới thăm cậu một chút… Nhưng tớ còn chưa kịp điện thoại cho cậu, định cho cậu kinh hỉ đó! Kết quả, liền nhìn thấy cậu trước.”

Kỳ Tiểu Nguyên đỏ mặt hồng tai, chuyện đính hôn phi thường đột ngột, cũng không có biện pháp lâm thời thông tri Lôi Quân đến. Cậu cũng đến tận lúc xuống xe mới biết được, mẹ chồng đại nhân đã có ý định mở một bữa tiệc vào buổi tối, thuận tiện đem việc cưới xin của hai người bọn họ định ra luôn. Tới đây, cậu mới có chút chân tay luống cuống giải thích: “Này… Kỳ thật, tớ cũng không biết nên giải thích như thế nào…”

Rất nhiều trưởng bối đang nói chuyện rôm rả đều đồng loạt tò mò nhìn lại đây, Lôi Quân càng lúng túng hỏi: “Hôm nay là ngày gì vậy? Nhìn qua rất trang trọng.” Nếu cậu nhớ không lầm, Cao Đại Xuyên đã nói cho cậu biết, hôm nay là ngày anh trai cùng chị dâu của hắn đính hôn. Nhìn quần áo Kỳ Tiểu Nguyên mặc hôm nay vừa chính trực vừa mang nét vui mừng như vậy, cậu tám chín phần mười cũng đã đoán được. Thật sự là không trùng hợp không thành văn mà, xem ra Tiểu Nguyên chính là vị tẩu tử trong miệng Cao Đại Xuyên rồi?

Lúc này, Cao Thừa Tử cũng đã đi tới, đầu tiên hắn vỗ vỗ Cao Đại Xuyên, sau hai người lại cho nhau một quyền xem như so chiêu chào hỏi, kế đó Cao Thừa Tử mới lôi kéo Kỳ Tiểu Nguyên, nói: “Nào, giới thiệu một chút, vị này chính là tiểu tẩu tử của em, Kỳ Tiểu Nguyên.”

Kỳ Tiểu Nguyên đỏ mặt, không nói gì khác. Cao Đại Xuyên lại cười thực bạo dạn: “Em thấy rồi, tiểu tẩu tử, ngày đó anh đã dọa em không nhẹ à. Làm em còn tưởng rằng, quán ăn của hai người phải dọn đi thật. Bất quá em vừa nghe anh nói sẽ chuyển đếnthôn họ Cao, trong lòng liền thoải mái hơn nhiều.”

Cao Thừa Tử vừa nghe, liền bồn chồn khó hiểu: “Xảy ra chuyện gì? Mau kể với anh đi?”

Cao Đại Xuyên lập tức hướng về phía Kỳ Tiểu Nguyên làm cái thủ thế chớ có lên tiếng: “Bí mật! Tẩu tử, thay em giữ bí mật nha!”

Kỳ Tiểu Nguyên trịnh trọng gật đầu biểu thị sự đồng tình: “Ân, bí mật!”

Cao Thừa Tử bên này lại mặc kệ tất cả, hắn một phen xách lấy Cao Đại Xuyên như muốn đập cho một trận: “Anh và tẩu tử của em không có bí mật, tiểu tử ngươi thế nhưng còn có cái bí mật gì với tẩu tử hả?”

Cao Đại Xuyên lập tức đầu hàng, ai bảo anh của hắn là người luyện võ làm chi!? Hắn thật sự không dám giỡn mặt với anh mình đâu! Thế là hắn một bên bày ra tư thế xin tha một bên đáp: “Bí mật này không liên quan tới chị dâu đâu, em chỉ nhờ tẩu từ giúp chút xíu thôi. Chờ hôm nào em sẽ ghé nhà nói chuyện với anh được không? A, hay là để em đến hôm nay luôn? Đương ở trước mặt tẩu tử thế này, anh không thể giáo huấn em như vậy được!”

Cao Thừa Tử dùng một tay ném Cao Đại Xuyên qua một bên, không thèm phản ứng đến nữa.

Trên bàn ăn lúc này cũng đã lâm thời kê thêm hai chiếc ghế, Kỳ Tiểu Nguyên thì đem Lôi Quân kéo ra ngoài cửa nói chuyện: “Quân Nhi, tớ cũng không biết hôm nay là tiệc đính hôn, tớ là lúc xuống xe mới biết được. Khi đó cho dù có báo với cậu, cậu cũng không kịp chạy qua à. Không là…”

Lôi Quân cũng lập tức nói: “Cậu nói gì thế Tiểu Nguyên? Với quan hệ của hai chúng ta, cậu còn phải giải thích với tớ sao? Chẳng phải lúc tớ đến cũng không nói với cậu à? Tớ chính là muốn cho cậu kinh hỉ kèm theo bất ngờ, không nghĩ tới một hồi đến liền gặp mặt luôn, cậu nói xem đây có phải là duyên phận không?”

Kỳ Tiểu Nguyên thầm nghĩ đó là duyên phận à, thật đúng là duyên phận!

Thì ra cái người muốn tán tỉnh bạn của cậu, lại chính là anh em họ của anh Thừa Tử. Đây lại chính là anh em chân chính trong dòng họ à, không giống như anh em Cao Cường cùng Cao Bác chỉ là mối quan hệ không có huyết thống. Nhưng mà hai người này còn chưa có xuất quỹ, còn chưa chân chính là người một nhà. Thật ra cũng là vì Lôi Quân phản ứng quá trì độn, mãi đến hiện tại mà vẫn chưa nhìn ra được tâm tư ‘bất chính’ của Cao Đại Xuyên đối với mình…