Ôm Bánh Bao Về Làm Ruộng

Chương 28




Cao Thừa Tử ha hả cười nói: “Xưng hô đó là để kêu phụ thân của anh.”

Một lát sau, tựa hồ nhìn thấu sự bất an của Kỳ Tiểu Nguyên, Cao Thừa Tử lại nói: “Đừng lo lắng, ba của anh so với Mẫu hậu nương nương dễ đối phó hơn nhiều. Còn so với anh lại càng không có tâm cơ, người lớn trong nhà anh đều nói ông ấy khuyết tâm nhãn, cha của anh lại nói, cái đó kêu là ngay thẳng. Dù sao ông ấy rất dễ tính, sau này khi em gặp mặt thì biết.”

Tiếp theo đó, Tử Tử lại cùng Mẫu hậu nương nương chơi trò chơi dây. Tử Tử luôn mồm bận rộn chỉ cho Mẫu hậu nương nương cách chơi như thế nào: “Cái này không đúng, không phải như thế. Ông phải đem hai ngón tay chống trong cái lỗ này, sau đó đem nó rút ra, sau đó lại bỏ vào, dùng sức kéo ra là được.” Tuy câu chữ của Tử Tử còn chưa rõ ràng lắm, nhưng cách nói chuyện đã rất thành thục. Chỉ là sau khi nhóc vừa nói câu này xong, ba vị gia trưởng trong xe đều hỗn độn theo làn gió luôn.

Kỳ Tiểu Nguyên đầu đầy hắc tuyến. Cậu phát thệ bản thân thật sự chưa từng dạy cho Tử Tử cách nói chuyện tự thuật như thế! Nhưng mà nhóc con tự thuật thế nào mà ngay cả một chút hàm hồ cũng không cảm thấy?

Mẫu hậu nương nương giả vờ trấn định phối hợp theo: “Ừ… Tốt, là như vậy sao Tử Tử? Còn phải xoay sao nữa? A, phải rút ra đúng không? Hử? Không đúng? Ách ách, chỉ dùng lực tạo ra thôi! Ừ, ông đã hiểu, Tử Tử thật thông minh!”

Kỳ Tiểu Nguyên tiếp tục phát thệ, đây là người đầu tiên trong đời cậu gặp qua, sau khi nói xong một đoạn ngắn còn có thể bồi một cậu biểu dương cộng với ví dụ thực tế. Kỳ Tiểu Nguyên quay đầu, làm bộ không có nghe thấy hai ông cháu nhà nọ đang nói gì.

Mà người ngồi kế bên cậu lúc này, ngay cả tay lái xe của hắn cũng đã run run rẩy rẩy.Cao Thừa Tử suy tư trong lòng,Mậu hậu nươngnương đãtìm được tri âm rồi sao?



Cha của Kỳ Tiểu Nguyên hiện đang sống tại một thôn nhỏ tương đối xa xôi. Thôn này lại nằm kế bên một trạm trung chuyển, cho nên nhìn qua cũng không quá mức lạc hậu. So vớithôn họ Cao năm đó, không chỉ tốt hơn một nửa đâu.

Đáng tiếc, nơi này vẫn mãi không được phát triển, không giốngthôn họ Cao, đột nhiên như trời giáng xuống một xí nghiệp cường đại trong top năm trăm của thế giới cắm rễ ở tại nơi đó. Hơn nữa từ sau khithôn họ Cao phát triển du lịch, trong thôn có thể nói người người đều một bước đạt tới trình độ trung lưu. Thậm chí mỗi nhà đều có thể mua xe hơi, không khá giả mấy cũng có thể mua được xe second–hand về dùng.

Nhà họ Kỳ là dòng họ bên ngoài duy nhất trong thôn. Người trong thôn đa số là họ Chu, bởi vì hình dạng thôn có chút giống với quả thận, cho nên có người lại kêu nơi nàylà Chu Thận thôn. Thôn Chu Thận xem trong phong thủy là một chữ Thủ, tuy cũng không phải quá giàu có, nhưng người người đều có cuộc sống qua ngày an ổn, lương thực dư giả sung túc.

Giống như cha Kỳ, tuy rằng cuộc sống không thực giàu có, nhưng tốt xấu cũng mua được nhà trong thành phố cho con trai, ở trong thôn cũng có một căn nhà.

Căn hộ trong thành phố được đứa con thứ hai chọn, con trai lớn liền cùng ông canh giữ ở tại thôn.

Trong lòng cha Kỳ chỉ có một chữ Thủ, tựa hồ đối với những thứ phàm trần thế tục khác không để bụng bao nhiêu. Hơn nữa nhà họ Kỳ trong cái thôn này lại là khác họ, không có thân thích gì, chỉ có Kỳ Tiểu Nguyên còn vài người bạn hữu ở nơi này. Nhưng mỗi lầncậu nghĩ đến chuyện vì tìm Hầu Dũng mượn vay nặng lãi mà phát sinh đủ loại việc, dần dần lại sinh ra khúc mắc với bạn học cũ. Bất quá, Lôi Quân vẫn là rất thành thật.

Từ ngày Kỳ Tiểu Nguyên đi, hắn cũng không nhàn rỗi. Sau khi thu xếp cho khu vườn trái cây nằm sau quán ăn, hắn lại trồng thêm dưới tàng cây ít thảo dược mà hắn đang cần. Trước hai ngày cha Kỳ trở về, hắn đã lần nữa khai trương quán cơm nhỏ.

Tiệm cơm nhỏ này hiện là tất cả vốn liếng nghề nghiệp của hắn, cho nên chỉ cần có cơ hội, hắn tuyệt đối sẽ không đóng cửa. Dù gì làm quán cơm vừa có hiệu quả kiếm lời, lại không cần giao tiền thuê nhà.

Như sáng hôm nay, khi hắn mới vừa mở quán, liền nhìn thấy một khách hàng lớn tới cửa. Vị khách này còn lái cả một chiếc Rolls–Royce dừng trước cửa nhà hắn.

Lôi Quân dầu gì cũng là người biết nhìn hàng, thế là hắn lập tức cúi đầu khom lưng ra đón. Kết quả người bước xuống lại khiến cho hắn mở rộng tầm mắt: “Tiểu Nguyên? Tại sao là cậu?”

Kỳ Tiểu Nguyên vội chào hỏi: “… Hả, ừ, là tớ. Tớ còn tưởng hai ngày này cậu sẽ không mở cửa chứ. Thế nào, một người rất bận đúng không?”

Lôi Quân đáp: “Còn chưa đến nỗi, may mà không vướng thêm việc khác, tớ chỉ làm chút dược thiện thôi. Nhưng vì món tiểu sao nhục trứ danh của cậu không có, nên trước cửa phải treo bảng đính chính đấy.” Kỳ Tiểu Nguyên nhìn thoáng qua, thấy trên một miếng bìa carton có viết mấy chữ: Ông chủ đi xa, tiểu sao tạm dừng.

Lúc này Cao Thừa Tử từ trên xe đi xuống, Kỳ Tiểu Nguyên lập tức giới thiệu: “Giới thiệu với cậu một chút, vị này chính là… là… trung úy ở quân đội trước kia của tớ…”

Lôi Quân vừa nghe xong miệng há cực to, một phen kéo thẳng Kỳ Tiểu Nguyên vào trong tiệm cơm: “Đây là cha Tử Tử?”

Kỳ Tiểu Nguyên đáp: “Là anh ấy…”

Lôi Quân lập tức nói: “Nhưng nhìn một thân trang phục của hắn, này cũng quá phô trương… Dáng vẻ không giống như tham gia quân ngũ cho lắm?”

Kỳ Tiểu Nguyên không biết nên trả lời như thế nào, đành phải mập mờ vài câu cho qua: “Xuất ngũ rồi, hiện tại đang làm công việc khác.”

Cậu không thể nói cho Quân Nhi biết Cao Thừa Tử hiện tại là làm nằm vùng, bởi vì chuyện này quá nguy hiểm. Tuy rằng cậu tín nhiệm Lôi Quân, Lôi Quân cũng sẽ giữ bí mật, nhưng chỉ cần tồn tại một phần trăm nguy hiểm, cậu không thể mạo hiểm được.

“Nhìn qua thật giống người phát đạt. Hắn hiện tại đã biết Tử Tử là con của mình chưa?” Lôi Quân vội hỏi.

“Đã biết…”

“Vậy ý tứ của hắn thếnào?”

“Ảnh nói muốn tới tìm cha của tớ nói chuyện trước, kể rõ thân thế của Thừa Tử. Còn có… quan hệ cùng tớ.”

Lôi Quân như có thâm ý khác nhìn thoáng qua Kỳ Tiểu Nguyên: “Ờ, xem ra rất hấp dẫn à! Quan hệ đều đã xác định?”

Kỳ Tiểu Nguyên lập tức nói: “Cậu chớ nói lung tung…”

Loại quan hệ này của cậu, ở trong thôn dù sao vẫn là cấm kỵ.

Bản thận cậu cũng không quá để ý, chỉ sợ phụ thân cậu, lão nhân ông sẽ trách cứ. Lần này trở về, còn chưa biết giải thích với cha cậu như thế nào đâu. Lúc này, Kỳ Tiểu Nguyên lại hỏi: “Ba của tớ đâu? Ở trang trại hả?”

“Ừ, mỗi ngày đều ngây người bên trang trại, cũng không có rào ngăn gia súc. Mà mấy hôm trước xuất chuồng ấy, tớ thấy cậu chưa trở về, nên không có thêm con non nữa. Cậu trở về nhìn xem, giờ chắc chú còn đang hầu hạ mấy con khổng tước thỏ hoang ấy.”

“Được, vậy cậu cứ bận việc mình trước. Tớ về nhà nhìn chốc lát. A, đúng rồi, tối nay nhớ về sớm chút. Tớ chuẩn bị làm vài món ăn, trong nhà có khách đến.”

Mẫu hậu nương nương thấy Kỳ Tiểu Nguyên vẫn đứng ở chỗ đằng kia mãi, liền xuống xe, một lát sau cũng nhéo Cao Thừa Tử từ trong xe ra theo: “Thằng nhóc kia sao cứ lôi kéo con dâu của cha hết nửa ngày rồi mà chưa chịu đi?”

Cao Thừa Tử đáp: “Ba, người ta là bạn bè mà. Bạn bè đã lâu không gặp, trò chuyện cũng là bình thường.”

Mẫu hậu nương nương ra vẻ phụ họa: “Đúng vậy! Cha thấy thằng nhóc kia lớn lên không tồi đâu, trắng trẻo sạch sẽ dáng vóc lại cao, so với con hơn nhiều thứ lắm. Trên người còn mang theo mùi vị thoang thoảng của thuốc Đông y, có khả năng còn là một thầy thuốc. Cơ mà! Không phải cha không xem trọng con, nhưng nếu con không nắm chặt thời gian biểu hiện nhiều chút, thì coi chừng có ngayvịt vỗ cánh bay mất đấy.”

Cao Thừa Tử nghĩ nghĩ, cúi đầu nhìn nhìn Tử Tử vẫn đang bám bên mép xe nhìn ra phía ngoài, lúc này Mẫu hậu nương nương lại nói: “Con cho là có con rồi, người ta liền đối với con hết hi vọng phá đám hả? Bộ con còn cho rằng không gả cho vua thì không lấy chồng à!? Nhanh chóng đuổi theo cho lão tử!” Nói xong, hắn vươn chân đạp Cao Thừa Tử một cước thẳng vào nhà trong.

Sau đó, Hình phó tổng mới khe khẽ thở dài: “Không cho đối phương biết ngươi để ý đến người ta, người ta làm sao có thể an tâm gả cho bây chứ. Ngu xuẩn! So với Cường ca còn ngu hơn!” Nói xong Hình phó tổng xoay người, vẻ mặt lấy lòng nhìn Tử Tử: “Cục cưng à, để chú cường tráng kia làm ba ba của con, con có chịu không?”