Đàm Minh Triết ngồi ở trên thảm trải sàn dựa vào tủ quần áo, tay đè bụng, một bên nhẫn nhịn đau đớn một bên an ủi đứa nhỏ.
Lúc này Thẩm Duệ chắc cũng bị dọa, nhưng xem Đàm Minh Triết thống khổ như vậy, nỗ lực trấn định, nỗ lực tự mình cố gắng hết sức chăm sóc ba ba.
Hai cha con hai người vì đối phương suy nghĩ chờ đợi Thẩm Đường Cửu và Âu Dương Văn còn có Lục Dương.
Thẩm Đường Cửu, Âu Dương Văn và Lục Dương cơ hồ là đồng thời đến.
Sau khi bọn họ vào cửa nhìn thấy phòng khách khắp nơi bừa bộn, bên bàn trà ngược lại còn có người, Âu Dương Văn lập tức tiến lên đem tay gã trói lại, Lục Dương kiểm tra một chút: “Ông ta bị gây mê, liều lượng không nhỏ, phỏng chừng một chốc không tỉnh lại được.”
Thẩm Đường Cửu đã chạy đến cửa phòng ngủ, hắn vặn chốt cửa phát hiện cửa không mở được, nhất thời có chút lo lắng: “A Triết! Tiểu Duệ! Hai người không có sao chứ? Là cha đây, mở cửa nhanh a!”
Rốt cuộc đã tới...
Đàm Minh Triết thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền cảm giác trong bụng đau đớn cũng không nhịn được nữa, cậu nâng bụng chậm rãi ngã xuống trên thảm trải sàn, nằm nghiêng cuộn mình giống như con tôm, trong miệng tràn ra một tiếng đè nén đau đớn.
Thẩm Duệ chạy tới mở cửa, kêu lên: “Cha —— “
Thẩm Đường Cửu tiến vào trước tiên ôm bé một chút, sau đó nhìn thấy Đàm Minh Triết thống khổ ngã trên mặt đất nhất thời tim đập nhanh hơn.
Hắn buông Thẩm Duệ ra, vọt tới bên người Đàm Minh Triết, vừa lo lắng vừa đau lòng: “A Triết!”
“Anh đã đến rồi...” Đàm Minh Triết hữu khí vô lực nở nụ cười nhìn hắn, ánh mắt xẹt qua Thẩm Duệ, thấp giọng nói với Thẩm Đường Cửu, “Đừng để cho Duệ Duệ ở chỗ này...”
Cậu không muốn để cho Thẩm Duệ thấy bộ dạng cậu chật vật thống khổ như thế.
Miễn cho đứa nhỏ liên tưởng đến thời điểm ba ba sinh bé.
Thẩm Đường Cửu tỏ ra hiểu rõ, hắn dùng tay dìu Đàm Minh Triết, Đàm Minh Triết lại tóm chặt thảm trải sàn mới, khó nhọc nói: “Trước tiên đừng để em hoạt động...”
“Được, được,anh không động vào em.” Thẩm Đường Cửu tay chân luống cuống nhưng nhìn cậu thống khổ như vậy, lại không giúp được gì, thực tại nóng lòng, nhưng cũng không thể không để ý con trai, may mà lúc này Lục Dương cũng vào được, “Trước hết để cho cậu ấy nằm như vậy đi, tôi lập tức chuẩn bị giúp cậu ấy đỡ đẻ.”
“Đã làm phiền cậu.” Thẩm Đường Cửu đi qua ôm lấy Thẩm Duệ, Thẩm Duệ lại không muốn đi, “Cha, chúng ta ở bên cạnh ba ba đi.”
“Cha sẽ ở bên cạnh ba na, con ở bên ngoài chăm sóc chú Âu Dương được không? Chú Âu Dương cũng bị thương, con giúp chú ấy băng bó vết thương nhé?” Thẩm Đường Cửu cùng bé thương lượng.
Thẩm Duệ lại hung hăng lắc đầu, bàn chân nhỏ còn giãy giụa: “Không, con phải ở bên cạnh ba ba, con phải ở bên cạnh ba ba!”Thẩm Đường Cửu không có cách nào, liền bế Thẩm Duệ đến nhìn Đàm Minh Triết, Đàm Minh Triết vô lực không nói thêm cái gì, chỉ gật đầu.
Thẩm Đường Cửu liền đem Thẩm Duệ thả xuống đất, Thẩm Duệ chạy tới cầm lấy tay Đàm Minh Triết: “Ba ba đừng sợ, con và cha đều ở bên cạnh ba ba.”
Đàm Minh Triết nhìn bé cười, nhăn lại lông mày, đau đớn hừ một tiếng.
Thẩm Duệ nhìn Thẩm Đường Cửu nói: “Đúng rồi, cha, trong phòng sách còn có một tên bại hoại, người đó cũng bị con tiêm thuốc gây mê rồi.”
“Ừ, chú đã nhìn thấy hắn, đã trói lại rồi.” Âu Dương Văn đứng ngoài cửa ló đầu liếc mắt nhìn vào.
“Tìm người mang bọn họ đi! Trông coi thật kỹ!” Thẩm Đường Cửu cả giận nói.
“Yên tâm, em đã gọi người tới đây. Các người.. muốn ở trong phòng ngủ sao?” Âu Dương Văn xem bọn họ, cũng không chờ trả lời, y liền đem đồ vật thuốc thang có liên quan đưa vào, “Cần gì gọi em. Em chờ ở bên ngoài.”
Lục Dương chuẩn bị đồ vật đỡ đẻ, Thẩm Đường Cửu đi qa ngồi xổm ở bên người Đàm Minh Triết, an ủi cậu.
Đàm Minh Triết chịu đau đớn, được Thẩm Đường Cửu chậm rãi đỡ dậy, dựa vào trong lồng ngực Thẩm Đường Cửu, tư thế như vậy sẽ thoải mái hơn một ít, cũng có lợi cho đứa nhỏ ra đời.
“Bảo bối.. Về sau thầy Lục sẽ giúp ba ba mổ bụng... Quá máu me con vẫn là đừng xem...” Đàm Minh Triết được Thẩm Đường Cửu đút mấy khối sô cô la, liền có khí lực nói chuyện, cậu dùng tay xoa xoa đầu nhỏ Thẩm Duệ, dặn dò.
Thẩm Duệ lắc đầu: “Con không sợ.”
“Ngoan nào, ba ba biết con đau lòng ba ba... Nhưng ba ba cũng đau lòng con a...” Đàm Minh Triết dụ dỗ nói.
Thẩm Duệ cuối cùng vẫn là bị cậu thuyết phục, đi lại đây hôn cậu một cái, lại hôn bụng cậu một cái, lúc này mới lưu luyến rời khỏi phòng ngủ.
Bé vừa rời đi, biểu tình Đàm Minh Triết nhất thời cũng thanh tĩnh lại, cũng không cố gắng chống đỡ, lệch qua trước ngực Thẩm Đường Cử khó khăn thở ra một hơi: “Ai nha... Đau chết mất...”
Thẩm Đường Cửu giúp cậu xoa bụng, ánh mắt tràn đầy đau lòng: “Đều lúc nào còn cứng rắn chống đỡ...”
Lục Dương cũng trêu chọc: “Để ý con trai như vậy? Yên tâm, đứa nhỏ nhà cậu, còn có thể sùng bái cậu rất nhiều năm.”
Đàm Minh Triết lắc đầu: “Không phải... Tôi chính là sợ nó nhìn thấy hình ảnh máu me không quá tốt, nó thông minh đi nữa... Vẫn còn là một đứa nhỏ...”
“Điều này cũng đúng.” Lục Dương chuẩn bị công tác đỡ đẻ đã xong, hắn xốc lên áo Đàm Minh Triết, lộ ra bụng tròn vo.
Bụng hoạt động vô cùng kịch liệt, hắn nhìn đồng hồ bấm giờ thật sự là không sai biệt lắm.
Hắn dùng tay tại trên bụng Đàm Minh Triết ấn xuống mấy lần, dò hỏi: “Đau chỗ nào? Nơi này đau không? Nơi này thì sao?”
“Đau...” Đàm Minh Triết bị hắn ấn chỗ nào cũng cảm thấy đau, biểu tình Lục Dương có chút nghiêm nghị, “Thai nhi còn chưa tới chính vị, cậu còn phải nhịn một hồi nữa. Mới vừa có phải là bị đụng vào bụng?””Ừm... Bị đầu gối tên kia đụng phải mấy lần...” Đàm Minh Triết thở hổn hển, cảm giác sinh đứa nhỏ thứ hai so với thời điểm sinh Tiểu Duệ dằn vặt hơn rất nhiều.
Khi đó cậu còn tự mình đỡ đẻ đây...
“Quả nhiên...”
Lục Dương lời vừa ra khỏi miệng, Thẩm Đường Cửu căng thẳng hỏi: “Có phải là rất nghiêm trọng?”
“Cũng còn tốt, anh đừng lo lắng. Thai nhi lúc đó đã bắt đầu lệch vị trí, nhưng ảnh hưởng không quá lớn, chỉ bất quá bây giờ còn chưa tới vị trí chính xác. Thẩm Đường Cửu anh giúp cậu ấy đẩy xuống một chút...” Lục Dương dặn dò.
“Được.” Thẩm Đường Cửu cúi đầu hôn cái trán đầy mô hôi của Đàm Minh Triết, động viên nói, “A Triết, em kiên nhẫn một chút.”
“Không sao, anh đẩy đi... Em nhịn được... Nhanh chóng sinh ra xong việc, sẽ không khó chịu nữa...”
Thẩm Đường Cửu nghe theo chỉ thị của Lục Dương dùng tay giúp cậu đẩy xuống, Đàm Minh Triết bắt đầu còn có thể nhẫn nhịn, sau đó đau đến thở hổn hển, cũng thỉnh thoảng hừ hừ vài tiếng, Thẩm Đường Cửu nghe thấy trong lòng không khỏi căng thẳng, nhiều lần đều không xuống tay được.
“A Triết, đau không chịu được em liền cắn anh đi.” Thẩm Đường Cửu dùng sức hôn cậu một cái.
“Ai... Không cần... Hôn em nhiều hơn là được...” Đàm Minh Triết cười vô lực nói.
Lục Dương đem quần Đàm Minh Triết cởi ra, nhìn thấy vết tích cũ kia trên bụng cậu cũng bị phình to, so với lúc trước thoạt nhìn dài không ít.
Hắn ấn bụng Đàm Minh Triết, cảm giác vị trí thai nhi đã xuống, liền nói Thẩm Đường Cửu dừng lại, hắn cầm đao giải phẫu tiêu độc, làm tốt tất cả khúc dạo đầu chuẩn bị, cũng tiêm thuốc tê, thừa dịp Đàm Minh Triết bị thuốc tê gây mê, lưỡi dao không chút do dự mà từ vị trí vết tích lúc trước rạch xuống...
Đàm Minh Triết nhắm mắt lại dựa vào trong lồng ngực Thẩm Đường Cửu, hô hấp cũng chậm lại, cậu hiện tại tuy rằng không cảm giác được đau nhức, nhưng loại cảm giác không được tự nhiên vẫn cứ tồn tại, cậu có thể cảm giác được phương hướng lưỡi dao du tẩu.
Thẩm Đường Cửu ôm đầu Đàm Minh Triết, nhẹ nhàng hôn môi cậu, vô cùng thân mật dời đi lực chú ý của cậu.
Thời gian từ từ trôi qua.
Sau đó không lâu, tiếng khóc của em bé nỉ non, vang lên rõ ràng.
Đàm Minh Triết sinh hạ một đứa bé trai.
Thẩm Duệ và Âu Dương Văn đều muốn tiến vào xem.
Lục Dương nghiêng người ngăn trở bụng Đàm Minh Triết máu thịt be bét, để cho bọn họ ôm đứa nhỏ đi ra ngoài trước.
Âu Dương Văn không dám ôm, Thẩm Duệ quá nhỏ, Lục Dương cũng không yên lòng giao cho bé, cũng chỉ tạm thời đem đứa bé bỏ vào trên giường chuẩn bị chăn gói kỹ, sau đó bắt đầu dứt khoát xử lý vết thương cho Đàm Minh Triết.
Đàm Minh Triết giờ khắc này ý thức tan rã, Thẩm Đường Cửu ôm cậu an ủi: “Được rồi, được rồi, đứa nhỏ đã ra rồi, khổ cực em... Chúng ta sau này cũng không sinh nữa...”
Đàm Minh Triết mơ hồ nghe thấy tiếng của hắn, không nhịn được ngoắc ngoắc môi, xem ra người nào đó đã bị dọa.
Bất quá cũng tốt... Cậu cũng là không muốn sinh, sinh đứa nhỏ rất khó khăn, cũng rất đau...
Ý thức Đàm Minh Triết không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy được mình được Thẩm Đường Cửu cẩn thận ôm lên giường, sau đó mơ hồ cảm giác mình bị hôn mấy cái, liền triệt để rơi vào giấc ngủ.
Chờ cậu tỉnh lại, là bị đau tỉnh.
Tác dụng của thuốc tê qua đi, đau đớn của vết thương trên bụng bắt đầu dằn vặt.
Ai, may mà, so với thời điểm đứa nhỏ ở trong bụng cậu dằn vặt, đau đớn này vẫn nhẹ hơn.
Phòng ngủ đã được chỉnh đốn qua, mùi máu tanh không còn, trên người cậu cũng được lau chùi, không có mồ hôi chảy ròng ròng giống như lúc trước.
Thẩm Đường Cửu không ở trong phòng ngủ, đứa nhỏ mới sinh cũng không ở đây.
Đàm Minh Triết nghe bên ngoài loáng thoáng tiếng nói.
Xem ra là bị ôm ra ngoài rồi...
Đang nghĩ ngợi, cửa được nhẹ nhàng đẩy ra.
Thẩm Đường Cửu bưng một bát canh gà mùi thơm nức mũi đi vào.
Nhìn thấy Đàm Minh Triết mở to mắt, nhất thời gương mặt lộ ra vẻ vui mừng: “Tỉnh rồi? Cảm giác thế nào?”
Đàm Minh Triết cười: “Hoàn hảo...Có phải ba mẹ đến không?”
“Ừ, bọn họ sớm đã tới, nghe Âu Dương nói bọn họ đến nhưng vẫn ngồi chờ ở phòng khách, sau đó em ngủ thiếp đi, bọn họ cũng không tiện quấy rầy.” Thẩm Đường Cửu ngồi ở bên giường, dùng thìa khuấy canh gà bên trong bát, nhẹ nhàng thổi, “Mẹ nấu cho em, Lục Dương nói vào lúc này em sắp tỉnh rồi, tác dụng của thuốc tê có phải là cũng hết? Đau không?”
“Ừm... Có hơi đau.” Đàm Minh Triết được hắn đút cho một thìa canh, “Bất quá cảm giác mình cuối cùng cũng sống lại...”
“Anh không biết, em thật sự rất sợ, lo lắng bản thân không bảo vệ được bọn nhỏ. Bây giờ tốt rồi... Tất cả mọi người đều bình an vô sự...” Đàm Minh Triết than thở.
Ánh mắt Thẩm Đường Cửu nhu hòa trìu mến nhìn cậu: “Em là người bảo đảm tuyệt vời nhất, so sánh với anh, anh cái gì cũng không làm được.. Anh thực sự là... quá vô dụng rồi...”
“Vậy.. Sau này anh phải hết mực yêu thương cha con em...” Đàm Minh Triết nhìn hắn nở nụ cười.
Thẩm Đường Cửu thật sự rất cảm động, hắn cúi người nhẹ nhàng hôn môi Đàm Minh Triết: “Ừ, yêu em, anh sẽ thương yêu cha con em... Yêu cha con em nhất.”
Hết chương 78.
Edit có lời muốn nói: Em bé ra đời có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.