Ôm Ba Ba Tí Hon Đi Gặp Cha

Chương 77: Tự cứu




Đàm Minh Triết chậm một hồi, nhẫn nhịn đau đớn đỡ tường đứng lên, mở cửa ra.

Dù như thế nào, đối phương mang theo Duệ Duệ tìm đến, chắc chắn là vì cậu mà tới.

Như vậy... Cậu chỉ có thể nghĩ cách cứu Duệ Duệ trở về.

Người bên ngoài tuổi chừng khoảng bốn mươi, mang theo kính mắt lớn dày nặng, tóc mai điểm bạc, thân hình thon gầy, cũng không cao lớn lắm, cả người khiến người ta cảm thấy cực kỳ nham hiểm.

Người này không ai khác chính là vị bác sĩ Từ Thông si mê nghiên cứu thân thể bí mật của Đàm Minh Triết.

Sắc mặt Từ Thông tiều tụy, hiển nhiên khoảng thời gian này bị cảnh sát trong nước, FBI, sở hắc ám của tập đoàn Thẩm gia, các thế lực từ khắp nơi đuổi bắt khiến gã kiệt sức. Cho nên gã mới chó cùng rứt giậu, chạy đến chỗ Đàm Minh Triết, bắt cóc Thẩm Duệ, vét trọn mẻ lưới cuối cùng.

Thẩm Duệ bị Từ Thông bắt giữ, nhìn thấy cửa mở, không khỏi giằng co, gọi một tiếng: “Ba ba —— “

Từ Thông thấy cửa mở ra cũng lấy làm ngạc nhiên, thời điểm khi gã nhìn thấy bụng nhô lên cao vút của Đàm Minh Triết, càng kinh ngạc hơn, sau đó không nhịn được cười to: “Đêm khuya, cậu cũng thật là biết hưởng thụ! Dĩ nhiên nhanh như vậy đã có thai lần thứ hai? Cuộc sống gia đình sinh sống tốt a!”

Gã đẩy Thẩm Duệ đi vào cửa, phía sau liền có một người đi theo vào, đóng cửa lại.

Xem ra vị bác sĩ này còn có cả vệ sĩ.

Chó mất chủ, muốn sủa cũng sủa không ra cái gì.

Đàm Minh Triết cầm dao lùi về sau hai bước, ngữ khí bình tĩnh: “Đem con trai của tôi thả ra.”

Viền mắt Thẩm Duệ đỏ lên nhìn Đàm Minh Triết, Đàm Minh Triết đưa cho bé một ánh mắt động viên.

Từ Thông không buông tay, mà là ngắm nhìn dao trên tay Đàm Minh Triết, nụ cười càng sâu: “Bụng cậu lớn như vậy, đừng cầm đồ vật nguy hiểm như thế a.”

Đàm Minh Triết lui lại mấy bước, lùi tới phòng khách, đem dao ném về phía nhà bếp.

Mặc dù cậu đã để dao xuống, cũng không thể khiến đối phương có cơ hội lợi dụng.

Từ Thông cũng không vội vã, gã ung dung thong thả đánh giá căn nhà này, ba phòng ngủ, không tính quá lớn, nhưng cũng không nhỏ, trang trí đến vô cùng có phong cách.

“Xem ra cậu tìm được người tốt. Cũng khó trách, dù sao cậu cũng là đàn ông có thể mang thai sinh con, trăm người có một như vậy tìm được người đàn ông giàu có cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên.” Từ Thông nhìn chằm chằm bụng tròn vo của Đàm Minh Triết, đầy hứng thú hỏi, “Mấy tháng? Nhìn như thế, có phải là sắp sanh?”

Đàm Minh Triết bởi vì bụng nhô lên cao vút, cho nên thời điểm đứng thân thể không tự chủ được hơi ngửa ra phía sau. Cậu cố nén đau đớn, trong đầu suy tư kế hoạch đọ sức với tên này, làm sao mới có thể bảo đảm an toàn của Duệ Duệ và của cậu. Trong miệng cũng không quên trả lời Từ Thông nói: “Làm sao?Chú Từ muốn giúp tôi đỡ đẻ sao?”Từ Thông kinh ngạc nhíu mày: “Ồ? Thật sự sắp sinh? Vậy là tôi đến đúng lúc a.”

Tầm mắt của gã đảo xuống tay che bụng của Đàm Minh Triết, ngón tay kia có chút co giật mà nắm chặt, hiển nhiên là đang nhẫn nhịn đau đớn, không nghĩ tới thời gian dài như vậy, thằng nhóc này còn có thể nhịn đau đến lợi hại như vậy.

Đàm Minh Triết thở gấp gáp, nụ cười có chút vặn vẹo: “ Chú Từ, hà tất sốt sắng như vậy, tôi là một người mang thai lại sắp sinh đứa nhỏ, con trai tôi chỉ là một đứa bé, chẳng lẽ còn có thể ở dưới tay chú chạy mất sao? Dù sao, hiên tại tôi đứng cũng khó khăn. Tôi có thể ngồi xuống không?”

Đàm Minh Triết biết biểu tình và động tác của cậu đã khiến đối phương để ý, đơn giản cũng không tiếp tục tận lực che giấu nữa, cậu gian nan khom lưng đỡ bàn trà, quỳ gối ở trên thảm lót, đồng thời thật nhanh nhìn về phía Thẩm Duệ liếc mắt ra hiệu.

Cậu đánh mắt về phía phòng sách lúc trước Thẩm Duệ và Lục Dương ở nhà nghiên cứu học tập.

Thẩm Duệ trợn mắt lên.

Cũng không biết có hiểu hay không.

“Ba ba ——” Thẩm Duệ vẫn ở chỗ cũ giãy dụa, Từ Thông thấy Đàm Minh Triết xác thực đau đến chảy mồ hôiròng ròng, biết đến cậu ta dù có bản lãnh đi nữa, không thể ở thời điểm đang sinh con chạy mất, vì vậy hắn liền buông lỏng Tiểu Duệ. Đứa bé này lanh lợi thì lanh lợi, nhưng chỉ mới sáu, bảy tuổi, nhưng lại không biết đánh nhau đừng nói là vệ sĩ gã mang, ngay cả gã chỉ là bác sĩ nghiên cứu khoa học này nọ, đều có thể dễ như ăn cháo bắt giữ đứa nhỏ..

Thẩm Duệ chạy đến bên người Đàm Minh Triết, đỡ cánh tay của cậu, Đàm Minh Triết thuận thế đem trọng lượng thân thể dựa vào trên người Thẩm Duệ, mềm ngũn thân thể, hai tay nâng ở bụng dưới, gấp rút thở hổn hển, một bộ dạng vô cùng khó chịu.

Từ Thông thấy bụng cậu co rút từng trận, biểu tình không khỏi có mấy phần hưng phấn.

Đây là biểu hiện của người sắp sinh?

Gã thật sự đến đúng lúc.

“Chú Từ... Tôi biết chú muốn cái gì...” Đàm Minh Triết đứt quãng nói, “Con lớn nhất của tôi sắp tám tuổi... Nó hiểu chuyện cũng rất ngoan ngoãn, ngài mang nó đi, nói không chừng, kết quả lại một lần nữa giã tràng xe cát.”

“Chú khẳng định cũng không muốn lại một lần nữa uổng phí tâm huyết... Không bằng như vậy, làm phiền chú đợi thêm một chút... Tôi rất nhanh liền sinh đứa nhỏ, tôi đem đứa nhỏ đưa cho chú... Chú tùy tiện nghiên cứu... Từ nhỏ nuôi đến lớn, nó cái gì đều không nhớ rõ, còn coi chú là người thân... Nhất định sẽ ngoan ngoãn, nghe lời chú...”

“Chú xem... Thế nào?”

“Cậu là đang trì hoãn thời gian sao?” Từ Thông ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ, “Đề nghị ngược lại không tệ, chỉ có điều tôi không có nhiều thời gian như vậy.” Tốt nhất vẫn là đem Đàm Minh Triết mang đi. Bất quá cậu ta bụng lớn, lại lập tức muốn sinh con, có nhiều bất tiện, còn có thể lôi kéo sự chú ý của người ta.

Về phần đứa bé trai kia, tuy rằng có thể mang đi, nhưng không xác định nó đến cùng có gien đặc thù giống như Đàm Minh Triết hay không.Đứa nhỏ trong bụng Đàm Minh Triết, thì càng không xác định.

Bất quá có thể mang thai lần thứ hai, có thể thấy được gien của Đàm Minh Triết vẫn rất mạnh.

“Ba ba?” Thẩm Duệ lo âu gọi một tiếng, biểu tình cũng có chút sợ sệt.

Đàm Minh Triết vỗ tay nhỏ của bé, phát hiện trên tay bé vẫn còn vòng bạc, nhất thời yên tâm rất nhiều, cậu an ủi: “Đừng sợ...”

“Nếu như chú không muốn chờ, không bằng để con trai của tôi đi chuẩn bị đồ trợ sản! Kỳ thực chờ không được bao lâu, tôi hiện tại vô cùng đau đớn, chú nhìn... Nó bị chú làm sợ hãi, đang cố gắng muốn ra ngoài đây... A...” Đàm Minh Triết từ ngồi xổm chuyển thành nằm nhoài trên sàn nhã, chống đỡ thân thể vô lực, biểu tình thống khổ.

Tuy rằng đang giả bộ, nhưng Từ Thông cảm thấy cậu không phải giả bộ, thật sự rất thống khổ.

“Ba ba...” Thẩm Duệ đều sắp khóc, Đàm Minh Triết cười nói với bé, “Không phải con nói đã học được y thuật từ thầy Lục sao? Giúp ba ba chuẩn bị đồ trợ sản, ngoan... Thuận tiện đem dao giải phẫu mang lại đây...”

Thẩm Duệ nghe vậy liền chạy về phía phòng sách.

Từ Thông nhìn vệ sĩ duy nhất của gã liếc mắt ra hiệu: “Cậu đi cùng nó.”

Vệ sĩ cùng Thẩm Duệ đi vào phòng sách.

Đàm Minh Triết cùng Từ Thông ở phòng khách đối lập.

Từ Thông ở trên ghế sa lon ngồi xuống đối diện Đàm Minh Triết, ánh mắt xẹt qua tay sờ bụng của Đàm Minh Triết tựa hồ cũng đang phòng bị cậu giở trò gian.

“Chờ một lúc... Phải phiền phức chú Từ giúp tôi giải phẫu...”

“Không cần khách khí...” Từ Thông cười lạnh một tiếng.

Thẩm Duệ ở trong phòng được người vệ sĩ kia giám thị điều chế thuốc.

Đứa nhỏ hiếm thấy trấn tĩnh lại, đâu vào đấy lợi dụng thuốc của Lục Dương để lại.

Bé đương nhiên sẽ không làm thuốc trợ sản.

Mà là.

Bé đang pha thuốc mê.

Hơn nữa cũng lặng lẽ điều chỉnh vòng bạc trên tay.

Mới vừa Đàm Minh Triết đối với bé ra ám hiệu, bé đều hiểu.

Kỳ thực thời điểm ban đầu bị Từ Thông bắt được Thẩm Duệ muốn tự mình trốn thoát, bất quá đối phương vẫn luôn khoá chặt tay bé, khí lực của bé nhỏ, không có cách nào tránh thoát, cũng không có cách nào dùng vòng bạc, may mà vòng bạc giống trang sức trẻ com hay đeo, Từ Thông mới không lấy đi.

Đàm Minh Triết nằm nhoài dưới sàn nhà, âm thầm tích trữ sức mạnh, thế nhưng bây giờ đau bụng từ từ tăng lên, đau đớn cũng càng ngày càng nhiều. Trước cậu thống khổ biểu tình mặc dù có khoa trương, nhưng lại cùng tình huống thực tế không sai biệt lắm.

Bây giờ chỉ có thể vui mừng người trước mắt này là cuồng nhân si mê khoa học mơ ước cấu tạo thân thể mình, mục tiêu không phải đòi mạng, bằng không... Lần này e sợ thực sự là lành ít dữ nhiều...Tại thời điểm Từ Thông không nhịn được liên tiếp nhìn đồng hồ, Thẩm Duệ rốt cục đi ra.

Chỉ là vệ sĩ không cùng đi ra.

Từ Thông trong lòng khả nghi, hỏi bé: “Làm sao chỉ một mình cháu đi ra? Chú kia đâu?”

Thẩm Duệ quay đầu lại xem: “Chú ấy đang ngủ...”

Đang ngủ?

Từ Thông muốn đứng dậy.

Nhưng Đàm Minh Triết sau khi nghe Duệ Duệ nói câu nói này, đột nhiên dùng sức lật tunh bàn trà, đập về phía Từ Thông.

Từ Thông cúi người ngăn trở bàn trà đập tới, miễn cưỡng không bị đập trúng, gã muốn đem bàn trà đạp trở lại, Đàm Minh Triết lại đứng dậy đánh tới.

Bàn trà ngã ngửa trên mặt đất, Đàm Minh Triết đè lại Từ Thông, hét lớn: “Chính là hiện tại!”

Thẩm Duệ từ thời điểm Đàm Minh Triết lật tung bàn trà liền chạy tới, giờ khắc này đột nhiên đem kim tiêm đâm vào cổ Từ Thông, mới vừa đẩy một chút phát hiện Từ Thông giãy dụa đem kim tiêm làm gảy.

Thẩm Duệ nhanh chóng dùng vòng bạc đâm cho hai lần.

Thuốc tê sẽ không quá nhanh tạo tác dụng, Từ Thông giãy giụa mấy lần, cuối cùng chậm rãi vô lực ngã xuống.

Đàm Minh Triết đè lên Từ Thông nằm úp sấp ở trên ghế sa lon, đến nửa ngày không bò dậy nổi.

Vừa nãy thời điểm giãy dụa, bụng bị Từ Thông đụng phải mấy lần, hiện tại bắt đầu tạo phản, đau đến cả người run lên.

Hoàn hảo, vừa mới tránh thoát bàn trà, không bị bàn trà va vào, bằng không càng khó chịu hơn.

“Ba ba ——” Thẩm Duệ mất công tốn sức đỡ cánh tay Đàm Minh Triết, muốn đem cậu kéo dậy, bất đắc dĩ khí lực quá nhỏ, người cũng nhỏ yếu, không thể đỡ Đàm Minh Triết, thời điểm gọi Đàm Minh Triết nước mắt liền rơi xuống.

Đàm Minh Triết tự nhiên cũng không muốn đụng tới Từ Thông, cậu nhịn đau, mất công tốn sức mà đứng lên, lảo đảo đỡ tường, nửa người dựa vào Thẩm Duệ dịch đến phòng ngủ.

“Đóng cửa lại...” Đàm Minh Triết dặn dò, “Sau đó... Gọi điện thoại cho cha con.”

Vừa nãy thực sự là... Cực kỳ mạo hiểm...

Hoàn hảo... Cậu đánh cược thắng...

Trời cao lại một lần đứng về phía cậu.

Thẩm Duệ lau nước mắt một cái, bắt đầu nhìn quanh phòng ngủ, tìm tới điện thoại di động của Đàm Minh Triết gọi điện thoại cho Thẩm Đường Cửu.

“Cha —— cha mau trở lại nhà, ba ba đau quá.” Điện thoại vừa kết nối, bé liền lên tiếng, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở.

Thẩm Đường Cửu từ trong điện thoại di động của Đàm Minh Triết nghe đến âm thanh của con trai mất tích, nhất thời cả kinh, mồ hôi lạnh không khỏi chảy xuống: “Con không sao chứ? Ba ba đau chỗ nào? Có phải là đau bụng? Không bị thương tổn nơi khác chứ?”

“Dạ... Ba ba đau bụng... Mới vừa người xấu bắt con về nhà, muốn ba ba sinh ra em trai cho ông ấy mang đi... Con và ba ba đã chế phục người xấu...” Thẩm Duệ tuy rằng rất sợ sệt cũng rất lo lắng, nhưng lời nói vẫn là nói tương đối rõ ràng, hắn thấy Đàm Minh Triết chậm rãi quỳ trên mặt đất, đè nén đau đớn, không để phát ra âm thanh, nhất thời khóc ròng nói, “Cha, cha mau trở lại a —— “”Cha lập tức trở lại, đừng khóc đừng khóc, con trong khoảng thời gian này chăm sóc thật tốt ba ba, được không?” Tuy rằng Thẩm Duệ hai câu liền nói rõ, nhưng Thẩm Đường Cửu vẫn suy nghĩ tới hình ảnh mạo hiểm kích thích, khó có thể tưởng tượng giờ khắc này Đàm Minh Triết đến tột cùng là tình trạng gì.

Cậu sắp sinh, vừa nãy chế phục người xấu, nhất định là vạn phần mạo hiểm...

Chết tiệt, đối phương dĩ nhiên là điệu hổ ly sơn.

Không sai, Từ Thông không phát hiện vòng tay bạc trên tay Thẩm Duệ là vũ khí, thế nhưng gã phát hiện trên người Thẩm Duệ có máy theo dõi, nghĩ đến mầm họa này, cho nên gã tìm ra máy theo dõi tiện tay lấy ra dính vào một chiếc xe, khiến Thẩm Đường Cửu mệt mỏi, lại không tìm được vị trí chính xác của Thẩm Duệ.

Gã mang theo Thẩm Duệ giết tới nhà bọn họ... Mục tiêu là Đàm Minh Triết.

Thẩm Đường Cửu lái xe rất nhanh, đồng thời cũng cùng Âu Dương Văn và Lục Dương gọi điện thoại, kết quả phát hiện thì ra Từ Thông cũng không phải chỉ có một vệ sĩ, gã còn có ba người khác, tổng cộng có ba người, hai người đi ngăn cản Âu Dương Văn và Lục Dương.

Mục tiêu tự nhiên vẫn là Lục Dương.

Hai người này bị hiện trường tai nạn xe cộ cách trở, lại bị một chiếc xe liều mạng liên hoàn va chạm, cũng là ngàn cân treo sợi tóc.

Giờ khắc này mới vừa thoát hiểm, đang chạy đến nhà Thẩm Đường Cửu.

Trên trán Âu Dương Văn và cánh tay đều đang chảy máu, Lục Dương xé áo sơ mi giúp y băng bó đơn giản.

Mới vừa là Âu Dương Văn bảo vệ hắn, hắn mới không bị thương.

Đàm Minh Triết nâng bụng kịch liệt thở dốc, đau đớn lan tràn, sắc mặt cậu trắng bệch, mồ hôi cấp tốc rơi xuống, rơi ở trên thảm trải sàn, tiêu tan không dấu vết.

Thẩm Duệ nói chuyện điện thoại xong lại đây sờ mặt của cậu, dùng tay áo lau một chút mồ hôi cho cậu: “Ba ba, con rót cho ba ba cốc nước.”

“Đừng ra phòng ngủ.” Đàm Minh Triết giao phó hắn, “Đi xem, cửa phòng ngủ đã khóa trái chưa?”

Cậu đau đến trở nên mơ màng, nhớ không rõ vừa nãy có tiện tay khoá hay không, hẳn là đã khóa, nhưng vẫn là xác nhận một chút tương đối tốt.

Thẩm Duệ nhìn một chút, trả lời: “Khóa rồi ạ, con đẩy bàn ra chặn cửa.”

“Con không đẩy được, thôi... Hẳn là không có chuyện gì, hai người bọn họ đều bị gây mê... Trong thời gian ngắn tỉnh không được...” Đàm Minh Triết làm như vậy cũng là để ngừa vạn nhất, cậu đau đến quỳ không được, thân thể lùi ra sau về phía tủ quần áo.

Thẩm Duệ bò lên giường, cầm gối dựa và chăn xuống dưới, để sau thắt lưng cho Đàm Minh Triết đệm, vừa sốt sắng lại không biết làm sao. Khuôn mặt nhỏ cũng trở nên trắng bệch.

“Thằng nhóc thúi... Sợ hãi đúng không?” Đàm Minh Triết ôm chầm bé, hôn một cái, “Không sao rồi... Không sao rồi...”

Thẩm Duệ ôm cổ của ba ba một hồi, sau đó đi rót nước.

Hoàn hảo trong phòng ngủ của bọn họ đều để bình nước sôi.

Đàm Minh Triết liền đem nước uống vào.

Thẩm Duệ lại từ đống đồ ăn lúc trước Đàm Minh Triết chuẩn bị, lấy ra một cái sô cô la, lại đây xé ra, từng viên một đút cho Đàm Minh Triết ăn.

Đàm Minh Triết ăn tương đối gian nan, nhưng vẫn là nuốt xuống, sau đó cậu kéo kéo khóe miệng, trêu chọc nói: “Thế nào? Ba ba không có lừa gạt con đúng không? Lúc trước... Tiểu tử con cũng hành hạ ba ba như thế...”

“Ba ba xin lỗi...”Nước mắt Thẩm Duệ liền rơi xuống, bé méo miệng vừa oan ức vừa đau lòng, bộ dạng ba ba khổ cực như vậy thật khó chịu, đến cùng làm thế nào mới có thể để cho ba ba không đau đớn như vậy?

“Ai, bảo bối... Đừng khóc a...” Đàm Minh Triết nỗ lực đưa tay giúp bé lau nước mắt, “Ba ba không có chuyện gì... Ba ba cam tâm tình nguyện... Không trách con a... Lại đây, hôn một cái.. Ba ba yêu con...”

Hết chương 77.

Edit có lời muốn nói: Thương hai cha con nhà này quá