“Anh nói cha có khả năng hòai nghi thân phận của em không?” Đàm Minh Triết được Thẩm Đường Cửu rót cho một chén nước, nghe hắn kể chuyện vừa nãy phát sinh, cho ra một cái kết luận như thế.
“Cha không hề nói gì, cũng cảm giác rất kỳ quái.” Thẩm Đường Cửu lại rót thêm một chén nước cho Đàm Minh Triết, bỏ thêm mật ong, dùng ống hút trộn lẫn xong lần thứ hai đưa tới bên môi Đàm Minh Triết, Đàm Minh Triết bản năng ngậm ống hút, Thẩm Đường Cửu lại tiếp tục nói với cậu suy đoán của hắn, “Cha là người vô cùng nhạy bén.”
Đàm Minh Triết ngẫm lại cũng đúng, cũng không hổ danh ông chủ tiền nhiệm của Thẩm gia, quát tháo 'giang hồ' mười mấy năm, dù sao cũng là nhân vật vang dội, xem xét người khác đương nhiên cũng không kém.
Nhìn ra có gì không thích hợp cũng bình thường.
“Ai? Tại sao lại cho em uống nước?” Đàm Minh Triết phục hồi tinh thần lại phát hiện mình giống như cái cây bị tưới nước liên tục, bất đắc dĩ than thở, “Trong bụng em đều là nước, rất trướng.”
“Em bị ho, một hồi ho sẽ tác động đến vết thương, uống nhiều nước một chút sẽ giải độc, không ho khan nữa sẽ tốt hơn.” Thẩm Đường Cửu không để ý tới cậu từ chối, kiên định để cho cậu uống nước.
“Uống không được nữa.” Đàm Minh Triết buông ống hút ra, dùng tay khẽ vuốt bụng, “Anh xem, bụng giống như hoài thai bốn tháng.”
Thẩm Đường Cửu bật cười: “Chớ so đo nữa, đợi một chút tiểu vài lần sẽ xuống ngay, vóc người đẹp của em còn có thêm xuất hiên.”
“Em không so đo, không tin anh sờ xem.” Đàm Minh Triết nhìn Thẩm Đường Cửu cười xấu xa, ánh mắt câu dẫn.
Thẩm Đường Cửu ho nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ dựa vào lý do kiểm tra vết thương của Đàm Minh Triết, đem chăn xốc lên, đưa bàn tay tiến vào.
“Tay anh nóng quá. Em tưởng tay anh phải lạnh cơ” Đàm Minh Triết cảm giác được tay Thẩm Đường Cửu trước tiên ở vết thương của cậu nhẹ nhàng đụng một cái, sau đó mới xoa bụng no nước của cậu.
“Tay của anh mùa đông cơ bản đều nóng.” Thẩm Đường Cửu tự tin nói, “Em xem hai ta đều rơi vào biển đúng không? Chỉ có em bị cảm.”
“Em là bởi vì bị thương cho nên thân thể suy yếu chứ bộ” Đàm Minh Triết nguỵ biện, bỗng nhiên biến sắc, “Ai, đừng dùng sức! Anh nhấn một cái em liền muốn đi tiểu.”
Thẩm Đường Cửu: “...”
“Dìu em lên.” Đàm Minh Triết từ phòng giải phẫu đi ra vẫn nằm ở trên giường bệnh, muốn thừa dịp vào lúc này hoạt động một chút.
Bất quá Thẩm Đường Cửu không đáp ứng.
Hắn cúi người từ dưới đáy giường lấy ra một cái bô, chuẩn bị để cho Đàm Minh Triết tiểu vào trong đó.
“Như vậy không tiện lắm!” Đàm Minh Triết giả bộ ngượng ngùng nói. Tuy cậu nói như vậy nhưng biểu cảm lại không hề cảm thấy không tiện.
Thẩm Đường Cửu chuẩn bị tốt cho cậu, cười nói: “Nhanh chóng tiểu đi.”
Đàm Minh Triết giải quyết xong xuôi, Thẩm Đường Cửu đi xử lý nước tiểu, rửa sạch tay, trở về lại bắt đầu xoa bụng cho Đàm Minh Triết.Được người yêu săn sóc như thế, Đàm Minh Triết đau cũng vui sướng
“Em vừa nãy để con trai đút em ăn hai cái sủi cảo.” Nhìn Thẩm Đường Cửu săn sóc như thế, Đàm Minh Triết tự mình chủ động 'đầu thú.'
“Ăn thì ăn đi. Buổi tối anh mua cho em món em thích ăn. Nhưng buổi trưa vẫn phải ăn cháo.”
“Được.” Đàm Minh Triết rất thoải mái mà gật đầu.
Thẩm Đường Cửu đút cho Đàm Minh Triết ăn hết cháo, chờ sau khi cậu ngủ, mới bưng lên sủi cảo đã nguội ăn ngấu nghiến.
Hắn bận bịu nửa ngày, đã sớm đói bụng.
Thẩm Duệ tự mình ngồi ở trên giường bên cạnh, nhẹ nhàng nói chuyện với Thẩm Đường Cửu: “Cha, ông bà nội có thích ba ba không?!
“Có! Bà nội lúc nãy còn nói với cha phải chăm sóc ba ba con thật tốt. Chờ con khai giảng, ông bà nội sẽ đưa đón con được không?” Thẩm Đường Cửu gắp lên hai sủi cảo vì thời gian dài bị dính liền vào nhau, cũng lười xé ra, trực tiếp cho vào miệng.
“Được.” Thẩm Duệ nằm lỳ ở trên giường, tay nhỏ chống hai má, “Con ở chỗ này có phải sẽ khiến cha thêm phiền toái không ạ? Cha phải chăm sóc ba ba còn phải chăm sóc con.”
“Không có, Duệ Duệ ngoan như vậy, làm sao lại thêm phiền phức?” Hắn di chuyển ghế đến bên cạnh giường của Thẩm Duệ, hỏi bé, “Con có muốn ăn nữa hay không? Phần của ba ba có nhân tôm, vừa nãy con chưa được ăn đúng không?”
“Vậy còn chỉ ăn một cái.” Thẩm Duệ há miệng để Thẩm Đường Cửu đút cho bé một cái.
Hai cha con ở chỗ này một bên tán gẫu một bên chia nhau ăn sủi cảo. Dĩ nhiên, Thẩm Duệ chỉ ăn hai miếng, còn dư lại đều là Thẩm Đường Cửu ăn.
“Con ngủ một lát đi, ngày mai để ông nội đến đón con trở về có được hay không? Ba ba con không có gì đáng ngại, dưỡng thương khoảng chừng mười ngày là có thể xuất viện.” Thẩm Đường Cửu an ủi đứa nhỏ.
Thẩm Duệ nghĩ một hồi, dĩ nhiên gật gật đầu.
Kỳ thực Thẩm Đường Cửu chỉ là theo thói quen đề nghị một chút, hắn cũng biết con trai rất dính Đàm Minh Triết, đặc biệt còn rất nhạy cảm.
Hắn đã làm xong chuẩn bị con trai không đồng ý, không nghĩ tới nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
Như vậy cũng tốt, hắn đỡ phải làm tiếp công tác tư tưởng.
Sau khi Thẩm Duệ ngủ, Thẩm Đường Cửu đem hộp cơm trong phòng dọn dẹp tẩy rửa, để lại trong túi, để La Hải mang về nhà ba mẹ, nếu mẹ còn muốn làm cơm liền để La Hải mang tới, mẹ không muốn làm, hắn sẽ trở về nhà tự nấu.
Sau đó Đường Thu Diệp gọi điện thoại cho hắn nói bà sẽ phụ trách một ngày ba bữa của hắn và Đàm Minh Triết.
Thẩm Đường Cửu tiếp nhận ý tốt của mẹ, cũng để mẹ làm thêm hai phần cho Lục Dương và Âu Dương Văn, như vậy toàn bộ hành trình hắn đều có thể ở bên cạnh Đàm Minh Triết.
Thẩm Đường Cửu đóng cửa lại, dặn dò Ánh Trăng cẩn thận bảo vệ, hắn đi đến phòng bệnh của Lục Dương ở tầng một.
Thời điểm hắn đến Âu Dương Văn đang ngồi ở trong hành lang, cầm một phần cơm thịt bò nhét vào trong miệng, bộ dạng kia phỏng chừng đĩa cơm kia mùi vị gì đều không cảm giác được.
“Buổi tối cậu có thể giải thoát rồi, tôi để mẹ tôi làm cơm cho chúng ta ăn, buổi tối sẽ có người đưa tới.” Thẩm Đường Cửu vỗ vai Âu Dương Văn một cái, cố ý kích thích y.
Âu Dương Văn ủ rũ cúi đầu nhét xong một miếng cơm tẻ cuối cùng, không lên tiếng.
“Bạn gái cậu đâu?” Thẩm Đường Cửu ở bên cạnh y ngồi xuống, yếu ớt hỏi.
Âu Dương Văn dùng khăn giấy mạnh mẽ lau miệng, nghiêng đầu nhìn Thẩm Đường Cửu, vẫn là không có nói chuyện, chỉ là ánh mắt hết sức phức tạp.
“Việc này... Kỳ thực cậu cũng không sai. Dù sao cũng là bạn gái cậu,chính xác là bạn gái trước.” Thẩm Đường Cửu hiểu được ý tứ của Âu Dương Văn, sửa lại nói, “Cậu đã từng yêu cô ta, lại mới vừa chia tay không mấy ngày, nghe đến cô ta có chuyện, cậu khẳng định sẽ rối loạn. Chẳng ai nghĩ tới học trưởng kia lại là người xấu.”
“Em biết lời này không phải lời đại ca muốn nói.” Âu Dương Văn bẻ gẫy đũa, trở thành bốn đoạn đũa ngắn, sau đó ném vào hộp cơm trống, cuối cùng ném về phía thùng rác ở góc hành lang,
Loảng xoảng một tiếng, hộp cơm vững vàng lọt vào thùng rác.
Thẩm Đường Cửu nói: “Đây xác thực không phải lời của tôi nói, là của vị kia nhà tôi nói.” Thẩm Đường Cửu hiếm thấy khoe ân ái một lần, mạnh mẽ ngược Âu Dương Văn.
Hết chương 63.
Edit có lời muốn nói: Người ta đang ân hận, mà bạn Cửu còn ngược người ta, lầy quá thể đáng.