Ôm Ấp Yêu Thương

Chương 32




Hạ Thiệu Nhiên nhịn đến dục vọng phát đau, rời giường.

Diệp Nhu tính sai, cho rằng sử dụng thuốc gây ảo giác là có thể khống chế được anh, thấy anh đứng dậy, cũng bò dậy theo, ôm thân thể tinh tráng của anh, môi đỏ mọng hôn ở cổ, bả vai, cơ ngực, tay nhỏ bé đè vào bộ vị, cách quần xoa anh, ấn anh.

Thuốc gây ảo giác có tác dụng mạnh, Hạ Thiệu Nhiên phát ra tiếng thở dài thoải mái, lý trí còn sót lại cùng dục vọng đang chém giết lôi kéo lẫn nhau, làm hay không làm.

Làm đi, thật muốn cô.

Không được, Hạ Thiệu Nhiên, mày phải nhịn.

Diệp Nhu thấy anh lộ vẻ xúc động, nhân cơ hội cởi thắt lưng của anh, tay nhỏ bé thăm dò vào trong.

Tiểu Anh không thể nào gan lớn đến trình độ này, tuyệt đối sẽ không thân thể trần truồng ở trước mặt anh, không sợ mở bắp đùi.

Hạ Thiệu Nhiên xoay đầu, hiểu mình có thể bị Diệp Nhu chụp, cắn chặt hàm răng rút tay của cô ra, ép mình đứng lên, tự nói với mình cô gái trước mắt cùng Lạc Tiểu Anh giống nhau như đúc, không phải Tiểu Anh, không phải.

"Nhiên, không phải anh muốn em sao?" Thân thể mềm mại của Diệp Nhu ôm chặt lấy anh.

Thân thể lạnh lẽo mềm mại có thể ấm xuống, Hạ Thiệu Nhiên cần bao nhiêu ý chí mới đẩy cô ra, "Cút!"

"Anh sao thế, rõ ràng rất khó chịu, sao anh. . . . . ." Diệp Nhu mang theo chút tức giận cởi dây lưng của anh ra, Hạ Thiệu Nhiên cả giận, dùng lực lớn đẩy cô ra, cả giận nói: "Tôi bảo cô cút!"

Diệp Nhu không tin mình không bắt được anh, thân thể trần truồng nhào tới lần nữa, "Nhiên, em biết rõ anh rất khó chịu, để em giúp anh."

"Tôi, nói không cần. . . . . ." Ánh mắt Hạ Thiệu Nhiên hoảng hốt, dục vọng trong thân thể kêu gào, anh sắp không nhịn nổi rồi.

"Cách tôi xa một chút."

"Không cần."

"Cút. . . . . ."

Lúc Hạ Thiệu Nhiên phát giận thật hù dọa người, nhưng Diệp Nhu quyết định chủ ý muốn hiến thân, bởi vì cô cũng uống thuốc gây ảo giác, cần đàn ông.

Đổi lại bình thường, một đầu ngón tay là có thể chấm dứt tánh mạng của cô, nhưng uống xong thuốc gây ảo giác mãnh liệt Hạ Thiệu Nhiên nóng giống như đốm lửa, cô gái đụng vào sẽ làm quả đấm của anh trở nên cực kỳ yếu đuối, hai người triền miên diễn biến thành xé rách vật lộn một nơi, Hạ Thiệu Nhiên bóp chặt cổ Diệp Nhu, mắt đỏ, cắn răng hung ác: "Lập tức biến mất ở trước mắt tôi."

Cổ mảnh khảnh biến hình ở trong lòng bàn tay y hệt kìm sắt, Diệp Nhu không cách nào hô hấp không thể nói, mặt đỏ lên trợn to hai mắt, vẫy tay lung tung.

"Biến mất. . . . . ." Hai mắt Hạ Thiệu Nhiên phóng hỏa giống như là muốn bóp đứt cổ của cô, sức lực lớn muốn chết, Diệp Nhu cơ hồ đến mắt trợn trắng, hô hấp dần dần ngừng, cánh tay vung từ từ ngừng lại. Hạ Thiệu Nhiên hao phí thể lực khổng lồ buông lỏng tay ra, tư thế nhếch nhác bò dậy, bước chân lảo đảo, tiến vào phòng tắm.

Một lát sau, bên trong phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên.

Trên sàn nhà, Diệp Nhu che cổ ho khan kịch liệt, so với ho khan là tình triều mãnh liệt hoành hành trong cơ thể, cô co ro thân thể, hai tay bưng bít ngực, ánh mắt hoảng hốt, xuất hiện ảo giác, không lâu lắm liền ngất đi.

Nước lạnh theo vân da rõ ràng lồng ngực căng thẳng chảy xuống, quần màu đen bị giội ướt, dính trên đùi, nước lạnh lẽo thấu xương cũng không tưới diệt lửa tùy ý chạy trong cơ thể, sắc mặt Hạ Thiệu Nhiên rất khó nhìn, trướng đến hồng, bắp thịt cả người cùng tế bào căng thẳng, hết sức nhẫn nại cùng khắc chế, trong con ngươi phát ra ánh sáng hung ác sắc bén kinh người.

"A!" Anh cắn chặt hàm răng, phát ra tiếng gào thét đáng sợ, quả đấm điên cuồng nện trên vách tường, từng vết máu lập tức bị nước trôi đi.

Dục vọng ép mù quáng chính anh tựa vào trên vách tường lạnh lẽo thở dốc, trước mắt hiện lên khuôn mặt khả ái, nụ cười mê người của Tiểu Anh.

Thuốc gây ảo giác rất đáng sợ, nước lạnh, đau đớn, ý chí mạnh nhất, đều không thể ngăn cản dục vọng dời núi lấp biển.

"Tiểu Anh!" Hạ Thiệu Nhiên phát ra âm thanh khàn khàn đáng sợ, bị dục vọng hành hạ gần như điên cuồng anh kéo khóa quần dài xuống. . . . . .

Sau khi giải trừ, Hạ Thiệu Nhiên mặc áo choàng tắm từ phòng tắm ra ngoài, lướt qua Diệp Nhu hôn mê bất tỉnh, đốt điếu thuốc đứng ở phía trước cửa sổ hút.

Anh muốn hết sức bảo vệ Tiểu Anh đã đưa thân vào trong gió lốc, anh nên đưa cô đi, càng xa càng tốt.

Khi Diệp Nhu mở mắt ra, phát hiện cả người mình lõa lồ nằm ở trên giường đệm mềm mại, cánh tay Hạ Thiệu Nhiên để ngang bên hông, ép cô không thở nổi.

Anh cởi bỏ, cô cũng cởi bỏ, anh còn thân mật ôm cô như vậy. Trong lòng Diệp Nhu hài lòng, tối hôm qua kịch liệt kháng cự như vậy, kết quả còn là trốn không thoát dịu dàng của cô.

Thuốc gây ảo giác lợi hại nhất chính là làm cho người ta sinh ra ảo giác, cùng người thích nhất đi chung với nhau.

Diệp Nhu nhẹ nhàng dời cánh tay nặng nề, lật người, bụng đau, nhịn không được rầm rì một tiếng, tay che miệng, liếc mắt nhìn Hạ Thiệu Nhiên ngủ say, nghĩ thầm, nhất định là tối hôm qua động tác hai người quá kịch liệt. Diệp Nhu nhỏ giọng xuống giường, mặc quần áo tử tế, khẽ bước ra khỏi gian phòng .

Người đi rồi, Hạ Thiệu Nhiên mới dám ngủ, anh làm một giấc chiêm bao, trong mộng cô gái không mỹ lệ ủy thân dưới người anh, hai tay vịn bờ vai của anh thừa nhận anh, khoái cảm như mảnh ngâm chân thực.

Đó là di chứng sau thuốc gây ảo giác, tin tưởng Diệp Nhu cũng có.

Tiểu Anh ăn mặc chỉnh tề đứng ở trên cầu thang nhìn Diệp Nhu từ phòng Hạ Thiệu Nhiên rời đi, mới mang hộp giữ nhiệt đựng sủi cảo cho anh đi tới, giãy dụa tay nắm cửa, lặng lẽ đi vào.

Ánh sáng dần dần lộ, sắc trời sáng choang. Ánh mặt trời ấm áp sáng ngời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào, người đàn ông nằm trong giường màu đen còn đang ngủ say, chăn màu đen đắp ở vị trí phần eo trở xuống, bắp thịt kiện mỹ có nửa lộ ra bên ngoài, quần áo xốc xếch, thân thể đầy vết hôn là châm chọc lớn nhất.

Ngủ say nhưng khóe miệng anh hơi vểnh, gương mặt thỏa mãn, nhu hòa không ít so với đường cong nguội lạnh giữa ban ngày. Tiểu Anh mặc áo nhung ngồi ở bên giường, nhìn anh chằm chằm.

Trong nhà mở máy điều hòa không khí, nhưng cô không cảm thấy có chút nóng nào.

Có thể nhìn chăm chú quá mức mãnh liệt, Hạ Thiệu Nhiên từ từ tỉnh lại. Con ngươi hẹp dài chậm chạp mở ra, hình ảnh người trước mắt từ mơ hồ đến rõ ràng, là cô gái đáng yêu trong mộng của anh, ở trong mộng, anh đem cô biến thành phụ nữ, người phụ nữ thuộc về anh.

Khóe miệng Hạ Thiệu Nhiên cong lên một đường cong đẹp mắt, đưa tay qua kéo tay nhỏ bé của Tiểu Anh, đặt ở bên môi rơi xuống nụ hôn êm ái tỉ mỉ.

Cùng cô gái khác ngủ qua sau lại tới hôn cô, tại sao anh có thể như vậy? Tiểu Anh hất tay, "Bốp ——"

Trong nắng sớm tiếng tát thanh thúy vang dội, má trái Hạ Thiệu Nhiên bị đánh một cái nặng nề, buồn ngủ biến mất, đầu óc hỗn độn cũng tỉnh táo, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiểu Anh ăn mặc chỉnh tề đứng ở trước giường, lại cúi đầu nhìn mình.

Mộng, tỉnh.

Anh khẳng định Tiểu Anh hiểu lầm.

Tiểu Anh cũng bị bàn tay đột nhiên đánh ra làm sửng sốt, cô đánh anh sao? Cô là quá tức giận rồi. Nghĩ đến bộ dáng Hạ Thiệu Nhiên hôn Diệp Nhu, giận đến sắp nổ tung.

Trong mắt Hạ Thiệu Nhiên hiện lên hốt hoảng cùng đau lòng, anh không bỏ được để cho cô đau lòng. Tiểu Anh xem ra, đó là nét mặt anh hư.

Tiểu Anh từ trên cao nhìn xuống, chống nạnh, trừng mắt, tức giận đằng đằng nói: "Ngày hôm qua anh còn nói em chờ anh, chớ không thích anh, anh ngược lại ngủ cùng Diệp Nhu."

"Anh. . . . . ." Hạ Thiệu Nhiên cứng rắn đem hai chữ ‘không có’ nuốt về trong bụng.

"Muốn giải thích với em sao? Xin lỗi, hiện tại em không muốn nghe, cũng không thiết nghe. Người đàn ông em thích có thể khống chế dục vọng mà không phải là bị dục vọng khống chế, Hạ Thiệu Nhiên, anh làm em quá thất vọng. Anh, làm cho người ta hi vọng lại để cho người ta thất vọng, anh đáng ghét bao nhiêu anh biết không? Từ Phi Thuyền Nguyệt Thần biết đến hiện tại, trải qua nhiều lần sinh ly tử biệt như vậy, đối với anh từ ngưỡng mộ biến thành thích biến thành yêu, lấy lòng qua vô số lần với anh, có thể anh sẽ cảm thấy em là một cô gái gan lớn mặt dầy, nhưng em muốn nói cho anh, thật ra thì em cũng là một cô gái dám yêu ôm hận, em thích anh có thể hào phóng đối với anh, không thích anh thì em cũng hào phóng phương nói cho anh biết, Hạ Thiệu Nhiên, em không thích anh, không bao giờ thích anh nữa.

Nhưng mà em sẽ không quên anh, bởi vì anh là ân nhân đã liều mạng cứu em hai lần. Từ hôm nay trở đi, Lạc Tiểu Anh cũng sẽ không xuất hiện trước mặt Hạ Thiệu Nhiên, hi vọng anh và Diệp Nhu vĩnh viễn tương thân tương ái. Không gặp, vĩnh viễn không gặp."

Tiểu Anh lưu loát nói hết, Hạ Thiệu Nhiên theo phản xạ có điều kiện nhảy xuống giường kéo lấy tay cô, giật mình phát hiện thân thể trần truồng, trong lúc bối rối dắt chăn che kín nửa người dưới.

Đời này anh chưa từng nhếch nhác như này, tay chân luống cuống, hoảng hồn.

Tiểu Anh tức giận đẩy anh ra, cũng không quay đầu lại đi khỏi nơi khiến cô đau lòng. Hạ Thiệu Nhiên thất bại ngồi ở bên giường, ngón tay luồn vào trong tóc đen, suy nghĩ sâu xa, tròng mắt đen lóe ra đáng sợ.

Thành công ăn trộm cũng thành công lừa gạt, thành công lừa gạt tất nhiên là diễn viên thành công.

Hạ Thiệu Nhiên phẫn nộ một cước đá văng cửa phòng Diệp Nhu, Diệp Nhu mới từ toilet ra ngoài, sắc mặt tái nhợt, giống như là sinh bệnh nặng.

Hạ Thiệu Nhiên một phát bắt được cổ của cô, đáy mắt hiện ra âm chí, chất vấn: "Cô hạ độc gì trong rượu, rốt cuộc cô có mục đích gì?"

Cổ mảnh khảnh biến hình trong tay to, sắc mặt trắng bệch trong nháy mắt đỏ lên, Diệp Nhu há to mồm liều mạng thở hổn hển, "Em chỉ muốn ở cùng anh, em yêu anh. Nhiên, đừng như vậy, em thật khó chịu, thật sự rất khó chịu."

"Diệp Nhu, ba năm không thấy, trở nên không tầm thường, lại dám dùng dược vật khống chế tôi, nói cho tôi biết, lấy được thuốc ở chỗ nào?"

"Ở quán rượu Lâm thị mua được, Nhiên, cầu xin anh, mau buông tay đi!"

Lâm thị?

Quầy rượu bình thường làm sao sẽ mua được thuốc mãnh liệt như vậy, nếu tin tưởng cô, Hạ Thiệu Nhiên thật là sống vô dụng rồi.

"Cầu xin anh, buông tay đi!" Sắc mặt Diệp Nhu khó coi, lúc đỏ lúc trắng, bộ dáng mảnh mai tùy thời cũng có thể bất tỉnh.

Hạ Thiệu Nhiên buông tay, Diệp Nhu dựa cửa phòng rửa tay trượt xuống, tay ôm bụng ngồi chồm hổm trên mặt đất, hơi thở mong manh nói: "Bụng thật là đau!"

Hạ Thiệu Nhiên căn bản sẽ không quan tâm cô đau bụng hay đau mông, nhấc chân đi, Diệp Nhu bắt anh lại, cầu xin: "Thật sự rất đau, giúp em một chút."

Mồ hôi lạnh từ bên trán chảy xuống, vẻ mặt Diệp Nhu khổ sở, Hạ Thiệu Nhiên do dự mấy giây, mới khom lưng ôm cô dậy, hướng về phía hành lang kêu: "Nhanh gọi bác sĩ Trần."

"Không!" Diệp Nhu ngăn cản nói: "Mang em đi phòng khám bệnh tư nhân, bệnh của em bác sỹ đó biết."

"Bệnh gì?" Đáy mắt Hạ Thiệu Nhiên hiện lên ánh sáng không tầm thường.

". . . . . ." Diệp Nhu khóc, chỉ lắc đầu, không nói lời nào.

Hạ Thiệu Nhiên không truy hỏi nữa, từ trong tủ quần áo lấy ra áo khoác ngoài, phân phó chú Thành quản gia đợi cửa nói: "Mặc quần áo vào cho cô ấy."

Chú Thành lập tức chỉ huy người làm nữ thay Diệp Nhu mặc áo khoác ngoài, để cho người lái xe ra ngoài.

Mặt trời vừa lên, chiếu trắng cả vùng đất, phản xạ ra ánh sáng chói mắt.

Tiểu Anh một đường đi bộ từ Hạ trạch ra ngoài, mang theo tức giận, khuôn mặt căng cứng, bước chân cũng đặc biệt nhanh, bông tuyết bị gót giày thật cao mang theo, dính vào ống quần, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Đàn ông, đều không nhịn được sắc đẹp hấp dẫn, ngu như heo. Ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, Liễu Hạ Huệ, không phải làm cơ chính là vô năng, không có một người nào tốt, cũng không tin anh nữa."

Cô đi ở giữa đường, bá chiếm cả đường, cho tới khi xe sau lưng đi lên không ngừng ấn còi nhắc nhở cô né qua một bên.

Tiểu Anh quay đầu lại, nhích lại gần bên cạnh, tài xế nhìn cô, nói với chủ nhân sau lưng: "Nhiên thiếu, là Lạc tiểu thư, có muốn dừng lại hay không."