[OLN] A Traveler In Many World

Chương 91: Đối đầu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau vụ làm việc sấp mặt hôm qua xong, hiện tại tôi đang an nghỉ trên chiếc giường nước trong phòng mình. Thật không thể tin được là chỉ mới một ngày không kiểm kê sô liệu thôi mà tôi đã phải làm việc sấp mặt như hôm qua. Tôi cứ nghĩ rằng tôi đã chết rồi đấy, khi nhìn cái đống giấy đó. Đến giờ nhớ lại tôi vẫn còn cảm thấy ớn lạnh đấy. Vì cái giường phê pha này mà tôi đã cố làm xong rồi lết thân mình đến đây đấy. Tôi ngủ cũng mới được cỡ 5 đến 6 tiếng thôi. Nếu bạn nghĩ đó là nhiều thì tôi đã phải lao đầu vào cái đống giấy xếp kín phòng đó từ lúc 10h và bây giờ cũng chỉ mới 6h sáng thôi đấy.

Tôi đã làm việc một cách rất ư là tốc độ trong vòng 2 tiếng vào ngày hôm qua đấy. Một phần cũng nhờ vài skill của tôi như dừng thời gian, trí tuệ song hành, thần tốc độ, vân vân. Nhờ bọn chúng mà tôi mới có thể nằm được lên cái giường này đấy.

Thực chất thì đêm qua tôi đã làm việc đến sáng nếu như không dừng thời gian đấy. Do áp lực của việc dừng thời gian quá lâu đè lên tôi nên tôi phải giải phóng nó và làm thêm 2 tiếng nữa mà không hề có một chút nghỉ ngơi nào.

Skill <trí tuệ song hành> của tôi đã được nâng cấp thành <siêu trí tuệ> là bạn hiểu tôi đã dùng nó nhiều như thế nào đấy. Tôi đã tự thề với lòng mình là sẽ không bao giờ bỏ việc một khi tôi vẫn còn ở trong thân phận quỷ vương nữa.

Do tôi nghỉ ngơi đã rồi nên đang định ngồi dậy thì cũng có người gõ cửa phòng tôi.

"Anh Raito ơi, anh dậy chưa? "(Celia)

"Celia hả, anh dậy rồi. Em gọi anh có chuyện gì hả? "Tôi nói trong khi đang rời khỏi giường.

"Em được mẹ nhờ đến gọi anh đi ăn sáng. Em vào được không ạ? "(Celia)

"À ừ, em cứ vào đi, không sao. "Tôi đang cởi áo để thay đồ.

"Dạ vâng... Kyaaaa... "Celia la lên rồi lấy tay che mặt.

"Em sao đấy? "Tôi cởi áo hẳn ra rồi nhìn con bé.

"Nếu anh đang thay đồ sao anh không nói em biết? "Celia quay lưng lại rồi nói với tôi.

"Em chỉ là con nít thôi mà, có gì đâu mà anh phải ngại. "Tôi có cảm giác rằng cái phản ứng này tôi đã thấy ở đâu rồi ấy.

"Anh dám nói em thế hả, dù sao em cũng là con gái biết chưa. Baka. "Celia hậm hực bỏ đi.

Cái cảm giác déjà-vu này nó quen dễ sợ luôn. Hình như mấy chục năm trước có thì phải. Nhưng vấn đề là tôi không nhớ rõ lắm nên thôi, cứ kệ nó đi. Nghĩ rồi tôi tiếp tục việc mình đang làm. Tôi mặc vào một cái quần màu đen, áo sơ mi xám hơi phanh cổ và cái áo vẫn luôn bên cạnh tôi, áo khoác do Segawa làm.

Thay xong thì tôi rời khỏi phòng và đi đến phòng ăn ngày hôm qua. Vì đã đánh dấu nên tôi không sợ lạc nữa. Đi trên đường thì cũng có nhiều người hầu chào tôi do tôi đẹp trai. Cũng có nhiều người lính thì liếc tôi mấy cái vì họ vẫn phân biệt chủng tộc. Chỉ là do Keva đã ra lệnh rằng tôi là khách đặc biệt nên không được có hàng động lỗ mãng nên họ chỉ có thể liếc tôi thôi.

Sau một hồi đi qua những cái liếc đó, cuối cùng tôi cũng đã đến được phòng ăn. Cơ mà tôi vẫn bị liếc khi ở trước cái cửa phòng ăn. Mấy người lính vừa liếc vừa mở cửa cho tôi, không biết mắt họ có sao không nữa. Mở cửa ra thì tôi thấy Keva đang cười thầm vì điều gì đó, Celia nhìn thấy tôi thì liền quay ngoắt đi sau khi để lại một tiếng "hứ" rõ to. Không biết tôi đã làm gì sai nữa.

Đi đến và ngồi xuống ở vị trí như ngày hôm qua. Mọi chuyện đều yên vui khi cung điện đột nhiên bị rung chuyển như có một trận động đất cấp độ 5.

___________________________________

POV Tác

Chúng ta hãy đi lên thần giới Wraith một lát vì mọi chuyện từ đó mà xuất phát ra.

Hiện tại trên thần giới Wraith có hai người đàn ông một già một trẻ. Người trẻ thì đang ngồi gác chân lên cái ghế còn lại cũng như trước mặt có một tấm gương hiện đủ thứ hình. Người già thì đang quỳ một chân ở sau lưng của người ngồi trên ghế.

"Thưa ngài, hôm nay ngài đến đây có việc gì ạ? "(Wraith)

"Yaa... Chỉ là dạo này hành trình của cậu ta chán quá nên ta muốn làm gì đó cho đời tươi hơn đó mà. "(Segawa)

"Ngài muốn làm gì thế ạ? "Wraith lo lắng hỏi.

"Chẳng có gì nhiều đâu... Chỉ là thêm vài thứ để có trò cho ta xem đỡ chán thôi đó mà. "(Segawa)

Sau khi nói xong, Segawa đưa tay vào không trung và rút ra một thanh kiếm màu đỏ nhạt và... Thôi dẹp đi coi hình minh hoạ cho nhanh.

(Minh hoạ cho thanh kiếm đấy.)

"Thần kiếm Vulcan, một thanh kiếm mang thuộc tính lửa. Khá thích hợp để dùng làm trò tiêu khiển cho ta đấy. "Segawa vừa nhìn thanh kiếm vừa nói.

"Rốt cục thì ngài định làm gì thế? "Wraith nôn nóng hỏi.

"Có phải ngươi đã nhờ tên nhóc kia đi tiêu diệt hội thánh gì gì đó không? "(Segawa)

"Dạ phải ạ. "(Wraith)

"Ta biết nên làm gì rồi. "(Segawa)

Segawa nói rồi đứng dậy khỏi ghế, Wraith định nói gì đó nhưng đã bị Segawa đưa tay cản lại. Cậu đứng ở vị trí trống trải, dơ thanh kiếm ngang đầu theo kiểu cầm ngược và nhìn mặt đất một lúc. Ngay sau đó Segawa bay từ từ khỏi mặt đất của thần giới và ném thẳng thanh kiếm xuống vị trí của mình vừa đứng lúc nãy.

Và thanh kiếm bay đi, xuyên lủng một lỗ to tổ bố ở mặt đất của thần giới và bay thẳng xuống trần giới. Cái lỗ trên mặt đất dần dần đóng lại nhưng chắc chẳng ai quan tâm đâu nhỉ. Thanh kiếm bay với một vận tốc kinh khủng và đâm xuống ngay con thuyền to nhất của hội thánh Đức chúa trời.

Sóng xung kích phát ra từ thanh kiếm khiến cho mặt biển chấn động, mọi người trên thuyền cũng lăn quay vì đợt sóng này. Lúc này mọi người biết trận động đất mà Raito cảm nhận được là từ đâu ra rồi chứ. Tên giáo chủ thấy thanh kiếm thì liền la lên.

"Chúa đã chứng dám cho chúng ta. Ngài đã gửi một thanh kiếm mạnh hơn cho chúng ta đánh bại quỷ vương. Chúng ta hãy cùng cầu nguyện đi. "(Giáo chủ)

"Ouuu... "(Lũ cuồng tín)

"Thanh kiếm này thật mạnh mẽ, nó thật xứng đáng với ta, anh hùng Grave. "(Grave)

Tên não cơ bắp Grave nói rồi sau đó cầm lấy thanh kiếm. Nhưng chuyện kì lạ đã xảy ra, thanh kiếm bắt đầu mọc ra những xúc tu rồi cắm thẳng vào tay Grave. Grave đau đớn la lên, sau một lát thì tắt hẳn và nở nụ cười khiến người khác cảm thấy ớn lạnh.

"Muahahaha... Cuối cùng thì... Ta cũng được giải phóng. Ta muốn máu, các ngươi hãy cho ta máu. "Grave nở nụ cười ghê rợn cùng với giọng nói trầm mặc.

"Anh hùng Grave, cậu không sao chứ? "Giáo chủ tiến lại gần và hỏi.

"Grave??? Ta không phải Grave, tên ta là Vulcan, vị thần của lửa và tàn bạo, Ahahaha. Chết đi. "Vulcan nói rồi cầm kiếm chém chết giáo chủ.

Rồi Vulcan bắt đầu đi chém giết tất cả mọi người trên các con tàu.

Bây giờ thì trở lại thần giới lần nữa nào.

"Ng... Ngài làm gì vậy, đó là vũ khí của thần linh, có sức mạnh vô song mà sao ngài lại quẳng nó đi như thế? "Wraith lo lắng hỏi.

"Thì là... Tạo trò vui... Mà dù bây giờ ta mới nhớ rằng... "Segawa đưa tay lên cằm rồi nhăn mặt vì một lí do gì đó.

"Nhớ chuyện gì ạ? "(Wraith)

"À không có gì nhiều đâu, chỉ là thanh kiếm đó hơi đặc biệt một chút. "(Segawa)

"Đặc biệt??? "(Wraith)

"Thật ra thì nó là một thanh kiếm thông minh và có nhân cách. Chỉ khi người dùng là ta thì mới áp chế được nó, còn là người khác thì sẽ bị nó nhập vào và trở nên khát máu. "(Segawa)

"Vâ... Vậy ngài Raito có đánh thắng được thanh kiếm này không? "(Wraith)

"Theo ta nhớ thì sức mạnh của hai thanh là ngang nhau, một thanh có sức mạnh của lửa và một cái có sức mạnh của nước. Vì hiện tại đang ở biển nên cây thương mà ta cho hắn sẽ có lợi thế hơn nên chắc là được. "Segawa nhún vai.

"Thật là vô trách nhiệm quá đi. "(Wraith)

"Ahahaha, cám ơn đã khen. Giờ thì chuẩn bị coi trò vui thôi nào. "Segawa nói rồi biến ra một hộp bắp rang phô mai.

"Tôi không có khen ngài, haizzz mong cậu sẽ không sao. "Wraith nặng nề nói.

Rồi, chúng ta trở lại với lúc rung chấn xảy ra với cung điện dưới đáy biển.

___________________________________

POV Main

Rung chấn xảy ra khiến mọi người đều hoảng loạn. Tất nhiên rồi vì trước đây làm đếch gì có trận động đất nào dưới đáy biển đâu. Rồi đột nhiên cửa phòng ăn bị mở một cách mạnh bạo.

"Báo, trên mặt biển có 5 chiếc thuyền đến từ thánh quốc God nhưng điều kì lạ là có rất nhiều xác chết ở mặt biển. Người báo tin là một lính tuần tra ở mặt biển. Trấn động lúc nãy hình như cũng xuất phát ở mặt biển thưa nữ hoàng. "(Lính)

"Có chuyện đó nữa hả, rốt cuộc thì có chuyện gì thế không biết? "(Keva)

"Để tôi đi xem sao, vì dù sao mục đích ban đầu của tôi cũng là đến thánh quốc God mà. "Tôi đứng dậy khi nói.

"Nhưng mà... "Keva định nói nhưng bị tôi đưa tay ngăn lại.

"Đây chỉ là một chút ân oán cá nhân thôi. Cô đừng lo. <dịch chuyển>. "

Sau khi tôi dịch chuyển ra ngoài lớp báo vệ. Tôi bắt đầu đạp nước để đi lên trên với một tốc độ nhanh nhất có thể. Lần này linh tính mách bảo tôi có thể sẽ giống với lần tôi đấu với Ayame vậy. Nhưng lần này tôi tuyệt đối không được chết vì tôi đã hứa với mấy cô vợ rồi.

Vừa nghĩ xong thì tôi cũng đã lên đến mặt nước. Và trước mặt tôi là 5 chiếc thuyền cùng với một người đàn ông có mái tóc vàng đang cầm một thanh kiếm màu đỏ. Mà hình như thanh kiếm đang bám vào tay của người đàn ông thì phải. Tôi dùng <thần nhãn> để xem status của hắn nhưng nó chỉ hiện lên một chữ <unknow>. Sao tôi gặp cái tình huống này hoài thế nhỉ. Người đàn ông đó thấy tôi thì cũng bắt đầu lơ lửng từ con thuyền rồi sau đó bay đến gần tôi và nói.

"Chúng ta lại gặp nhau, Poseidon. Hôm nay hãy làm một trận tuyệt vời nhé. "Hắn nói với cái giọng trầm đục làm tôi ớn lạnh.

"Ngươi là ai hả? "Tôi hỏi vì tôi chẳng biết cái đếch gì cả.

"Ta à, ta là Vulcan, vị thần của lửa và tàn bạo. Ngươi, chủ sở hữu của Poseidon, hãy có một trận quyết chiến thật hay nào. "Tên đó nói rồi thủ thế với thanh kiếm của mình.

Theo tôi nhớ thì Vulcan là tên hy lạp của vị thần thợ rèn cũng như thần lửa của hy lạp cổ đại. Nhưng lại chẳng có vị thần nào thực sự có tên như thế cả. Vậy tức là thanh kiếm này cũng là vũ khí do tên Segawa đó tạo ra. Bộ hắn muốn chơi tôi hay sao thế.

"Ta không cần biết ngươi là ai, nhưng có một điều chắc chắn rằng ta với giết được ngươi, Vulcan. Thần thương Poseidon,xuất hiện đi. "Tôi nói trong khi cũng thủ thế với thần thương Poseidon trong dạng kiếm.

Bọn tôi bắt đầu lùi lại để tạo khoảng trống trong khi vẫn đang bay trên mặt biển. Sau khi lui đủ, bọn tôi lại lao vào nhau với một tốc độ đáng sợ và hai thanh kiếm cũng chạm vào nhau tạo ra một đợt sóng xung kích cực mạnh đối với mặt biển.