[OLN] A Traveler In Many World

Chương 90: Đến thành phố Liseidon




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

POV Tác

Ngoài biển khơi xa xôi, ở thánh quốc God. Những người binh lính, pháp sư, và người của giáo hội đang ở trên vài con tàu. Con tàu cao sang nhất có sự hiện diện của giáo chủ của hội thánh Đức chúa trời, kế bên còn có thanh niên tóc vàng cầm cây kiếm cũng nạm ngọc các thứ. Các bạn khỏi đoán cũng biết đó chính là vị anh hùng (giả) được giáo chủ tìm được (hay đúng hơn là được chọn vì là thằng ngu) và họ đang tiến đến quỷ quốc bằng đường biển.

"Chúng ta sẽ đến được đế quốc Decade nếu đi theo con đường này. Đến lúc đó chúng ta sẽ cho chúng thấy sức mạnh của vị anh hùng của chúng ta. "Giáo chủ nở nụ cười khoái chí.

"Ouuuu.... "Lũ xung quanh.

Dù Raito nói là đi đường biển thì nhanh hơn thật nhưng đó là tốc độ của cậu ta chứ thuyền buồm hay chân vịt thì đều mất ít nhất 10 ngày mới đến được phía bờ bên kia. Mà thôi, bỏ qua chuyện đó đi. Bây giờ thì hãy quay lại với nhân vật chính nào.

___________chuyển cảnh___________

POV Main

Hiện tại thì bọn tôi vẫn đang ở bờ biển thuộc vương quốc Linlin. Lí do hả... Là vì họ đang tìm cách cho tôi có thể thở dưới nước.

"Sự thật là... Chưa từng có con người nào được ta mời xuống đáy biển hết nên ta chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này. Xin lỗi cậu. "Keva cúi đầu khi nói với tôi.

"Không sao, thực chất thì cũng do tôi khác người quá thôi. Mà lính của cô không sao chứ? "Tôi hỏi trong khi mình đang tạo vài thứ.

"À vâng, không sao. Chấn động biển cỡ đó không làm được gì họ đâu. Chỉ là họ sợ chút thôi. "Keva nói khi liếc đằng sau và cười trừ.

Thực chất thì sau khi tỉnh lại thì binh lính người cá khá là dè chừng với tôi vì tôi có thể tác động đến biển như thế.

Tôi nói tôi tạo vài thứ thì nói tóm tắt lại là tôi đang tạo một skill giúp bản thân có thể đi lại dưới nước. Mặc dù có thể bơi nhưng chưa có ai thắng được người cá ở mặt này nên tôi cũng thế. Skill tôi tạo ra mang tên <du hành>, skill này vừa giúp tôi linh hoạt hơn khi ở dưới nước cũng như giúp tôi chạy nhảy trên trời. (Tác: copy từ chiêu sky walk của sanji nha các bác.)

(Đây là minh hoạ cho những ai khôg coi one piece.)

Còn hỏi tại sao tôi không tạo ra skill nào giúp thở dưới nước thì... Tôi là chúa tể biển cả mà, nên không có một vùng biển hay vùng nước nào có thể ảnh hưởng được đến tôi. Lúc đầu tôi cứ nghĩ cái danh hiệu để chưng thôi, nhưng danh hiệu này cho phép tôi có thể thở dưới nước cũng như nói chuyện giống lúc trên bờ vậy. Hoạt động đi bộ đều được nhưng nó không giúp tôi bơi nhanh hơn.

"Cô không cần lo đâu, đi thôi. Đến thành phố Liseidon. "Tôi nói với giọng phấn khởi.

"Ể nhưng mà... Lỡ cậu có chuyện gì thì sao? "Keva lo lắng hỏi.

"Mẹ ơi, anh ấy không những là một con người đâu. Anh ấy còn là quỷ vương nữa đó. "Celia nhanh nhảu nói.

"Dù là ở dưới biển nhưng ta cũng có nghe nói rằng quỷ vương hiện tại có màu tóc rất kì lạ nhưng cậu ta có màu tóc bình thường thôi mà. Con có sao không thế Celia? "Keva quay ra nói với Celia.

"Màu tóc kì lạ mà cô nói... Có phải thế này không? "Tôi hỏi khi đã biến hình lại thành Javelin.

"Hả... Ùm đúng rồi, giống vầy nè. Ơ... "Keva quay lại nhìn và trả lời, sau đó đơ luôn.

"Con đã nói mà mẹ không tin. "Celia đứng tay chống nạnh và ưỡn ngực.

"Nè, cô có sao không? "Tôi hỏi khi đưa tay qua lại trước mắt Keva.

"Ể... À vâng, không sao ạ. Vậy, nếu ngài nói vậy thì ta đi thôi. "(Keva)

Hình như cô nàng mới thay đổi cách xưng hô với tôi thì phải, cơ mà kệ đi. Tôi biến lại dạng Raito một lần nữa trong khi bước đến sát vách biển. Tôi nhìn xuống nước trong vô vọng.

"Ngài thực sự sẽ không sao chứ? "Keva hỏi khi nhìn tôi.

"Chắc là ổn??? "Tôi nói và nở nụ cười ngượng.

Rồi Celia và Keva nhảy xuống nước trước. Sau khi hít thở đều thì tôi cũng nhắm tịt hai mắt và nhảy xuống theo. Xuống nước xong, tôi chưa dám thở ngay mà vẫn cố nhịn. Sau đó mở hai mắt ra thì tôi thấy Celia và Keva vẫn đang đứng đợi tôi.

Nhìn lại cơ thể mình thì tôi chẳng cảm thấy mình bị ướt, hay đúng hơn là không giống với việc ở trong nước. Sau đó tôi thử nhả hết hơi ra và thở thử. Vâng, tôi thở được dưới nước.

"Anh Raito có sao không? "Celia bơi lại gần hỏi tôi.

"Hử, à ùm anh không sao. "Tôi nói chuyện được dưới nước luôn.

"Woa, anh nói chuyện dưới nước được luôn, thiệt giỏi quá đi. "Celia túm tắt khen tôi khi bơi xung quanh tôi.

"Nếu ngài không sao thì chúng ta đi thôi. "Keva hối thúc bọn tôi.

Rồi bọn tôi bắt đầu bơi xuống đáy biển sâu. Quả nhiên là tốc độ của con người không thể bằng tộc nhân ngư hay thủy long tộc khi ở dưới nước mà, vì tôi bị cho lại khá là xa đấy.

Thế là tôi kích hoạt skill <du hành> và bắt đầu đạp chân xuống bề mặt nước để đẩy bản thân đi. Một đạp là tôi đã đuổi kịp bọn họ rồi. Bọn họ nhìn lại tôi với con mắt kinh ngạc. Nhưng mà tôi lại tiếp tục đạp thêm nữa và vượt qua họ một cách nhanh chóng.

Có vẻ skill này còn kết hợp thêm cả chỉ số AGI của tôi nữa nên mới nhanh như vậy. Đi khoảng một lúc thì bắt đầu tối hơn, không phải trời tối mà là do dưới đáy biển sâu nên mặt trời chiếu không tới. Khi đạp chân đến chỗ một vùng không gian to phát sáng thì tôi dừng lại để nhìn cũng như đợi mấy người kia.

"Sao... Sao ngài có thể đi nhanh hơn tôi khi ở dưới biển chứ? "Keva đuổi kịp và hỏi tôi.

"Do skill thôi, mà quan trọng hơn. Đó là thành phố Liseidon hả? "Tôi hỏi khi chỉ tay về phía cái vòm sáng.

"À vâng, đúng vậy. Ở đằng sau cái kết giới điều chỉnh thời gian này chính là thành phố của nhân ngư tộc, Liseidon. "Keva tự hào tuyên bố.

"Tức là người tạo ra nó chính là cô? "Tôi quay lại hỏi Keva.

"Không phải đâu ạ. Sức mạnh của kết giới này còn hơn cả tôi nữa. Nghe những nữ vương đời trước chuyền rằng thành phố này đã có từ rất lâu rồi, và cả cái kết giới này cũng vậy. Còn tôi chỉ mới sống ở đây khoảng 800 năm và nhận chức nữ hoàng cách đây 40 năm thôi. "(Keva)

"Hừm... Mà thôi kệ đi. Tôi đợi cô vì tôi sợ khi tôi tới thì mọi người dưới đó sẽ lao vào ăn hành tập thể đó mà. "

"À vâng ạ. Vậy chúng ta đi thôi. "(Keva)

Nói rồi những người lính cũng như Celia và Keva bắt đầu bơi xuống dưới đó để đi vào. Do đã điều khiển được skill nên tôi cũng bắt đầu giảm tốc độ lại. Keva và Celia vào trước, tiếp theo thì tôi định để cho những nhân ngư lính này vào trước rồi mới vào nhưng họ lại nhường tôi đi trước.

Khi vừa vào bên trong kết giới thì có một bất ngờ. Đó là ở bên trong có không khí và tất cả các nhân ngư ở đây đều đi bộ một cách bình thường chứ không hề có nước ở đây. Tiên cá thì dùng một lớp bong bóng để đi lại vì họ không có chân như người cá. Mà quên không nói, tộc nhân ngư có hai loại đó là người cá và tiên cá. Người cá thì có các đặc điểm của cá nhưng có chân như người và tiên cá thì có đuôi cá nhưng lại có cơ thể như người. (Tác: chủ yếu thì ai coi one piece sẽ hiểu, còn nếu ai chưa coi thì... Tự tìm mà xem đi, tác giả tìm ảnh minh hoạ mệt chết mẹ.)

Bầu không khí đang vui vẻ và hân hoan vì Keva và Celia trở lại bỗng chốc vụt tắt vì sự xuất hiện của tôi. Sau đấy bọn họ liền cầm dao cầm chổi, nói chung là thứ gì dùng làm vũ khí được thì họ đều cầm. Sau đó họ lao lên và chặn đường tôi cũng như che chắn cho Keva và Celia.

"Tên con người kia, sao ngươi xuống đây được hả? "(Người cá...)

"Chúng ta sẽ không để ngươi bắt thêm ai nữa đâu. "(Tiên cá...)

"Công chúa Celia bị bắt nay đã trở về với chúng ta. Ta sẽ không tha cho bọn con người các ngươi đâu. "(Tiên cá!!!)

Công nhận là con người bị ghét ghê gớm thật đấy nhỉ. Cơ mà mấy cái danh hiệu chạy đâu hết rồi, đáng lẽ là không có sinh vật biển nào có thể gây hại cho ta cơ mà. Tôi liếc lại status lần nữa.

+Chúa tể biển cả: danh hiệu này sẽ giúp người sở hữu có thể thở cũng như đi được dưới nước và nói chuyện. Không có bất cứ sinh vật biển nào có thể gây hại cho người có danh hiệu này. 'Lưu ý: tác động này chỉ diễn ra với động vật, ma thú và v.v. Không tác dụng được đối với những sinh vật có trí thông minh bằng con người.'(tác: '...' là dòng chữ viết super nhỏ nhé ahihi.)

Sau khi banh hai con mắt ra để đọc cho kĩ thì cuối cùng tôi cũng thấy được dòng chữ lưu ý. Cơ mà, chơi mất dạy vãi, lưu ý mà nó chơi chữ nhỏ vcl. Cái status này định để cho ai đọc mà dấu kĩ vl ra thế.

"Mọi người hãy bình tĩnh đi. Người đàn ông đó là người mà ta đã mời đến đây. Ngài ấy là người đã đưa Celia trở lại với chúng ta đấy. Ta không muốn thực khách của mình bị nghĩ xấu đâu. "(Keva)

"Thật như vậy sao? "Người cá liền quay lại nhìn Celia và con bé đang gật đầu lia lịa.

Mấy người khác thấy thế cũng lùi lại và cúi đầu tạ lỗi cũng như nói lời cám ơn các kiểu. Sau buổi ra mắt công chúng đó thì bọn tôi lại đi tiếp đến lâu đài. Giờ mới có thời gian quan sát bên trong cái kết giới này.

Cái kết giới biểu thị thời gian bằng cách thay đổi ánh sáng phát ra. Mặc dù không có mặt trời, nhưng nó được điều chỉnh để thay thế mặt trời. Công nhận là cái kết giới này công phu vãi ra. Ai làm được cái này chắc chắn phải rất mạnh. Mặc dù tôi có cảm giác xấu mỗi khi nghĩ đến người làm ra nó cũng như cái tên của thành phố này.

Đi khoảng 15 20 phút thì cuối cùng bọn tôi cũng đến cung điện. Mặc dù không nguy nga lắm nhưng nó vẫn rất đẹp theo một cách riêng biệt.

(Minh hoạ chút thôi, mấy bác đừg soi nhá.)

"Dù không mấy uy nghi như cung điện của ngài nhưng... Đây là cung điện của bọn tôi. "Keva nói với giọng buồn.

"Đừng nói thế, cung điện này rất đẹp. Tôi không phải dạng người thích chơi trội nên đây là cung điện đẹp nhất so với mọi nơi mà tôi từng thấy. "Tôi mở lời khen nó để cô nàng không buồn.

Vì nó thiệt sự rất đẹp, chứ mấy cái cung điện tôi từng tới toàn là mấy chỗ thích chơi trội và to một cách lố bịch không thôi. Còn cái cung điện này thì không hề được trang hoàng nhiều mà chỉ có rêu xanh cũng như san hô và cũng không hề to một cách lố bịch như mấy nơi tôi đã từng tới. Nên tôi có thể nói rằng nó rất đẹp.

"Ngài nghĩ vậy thật ư, xin cám ơn ngài. "Keva nói và nhún nhẹ một cái.

Sau khi ngắm cái cung điện đến mức chán chê, bọn tôi vào trong cung điện để tắm rửa cũng như chuẩn bị dùng bữa vì thời gian dành cho bữa tối sắp đến rồi.

Cái nhà tắm thì có cái bồn tắm to vừa đủ để hai đến ba người ngồi duỗi chân ra thôi vì họ là nhân ngư nên có đuôi rất dài. Nhưng tôi cảm thấy rất buồn vì tôi đang tắm một mình.

Ngâm mình xong thì tôi thay một bộ quần áo màu đen khác rồi đi đến phòng ăn, nơi mà tôi đã dùng <map> để đánh dấu trước đó. Nếu không nhớ thì để tôi nhắc lại, tôi là một thằng mù đường.

Đi theo <map> thì rốt cuộc tôi cũng đến nơi. Binh lính canh cửa thì đã biết đến tôi rồi nên khi tôi tới thì họ mở cửa cho tôi vào. Keva và Celia đã ngồi đợi sẵn ở trong phòng rồi.

Phòng ăn này cũng không quá to và cái bàn cũng chỉ đủ cho cỡ 7 8  người ngồi dùng bữa thôi. Tôi ngồi phía đối diện Celia và đồ ăn bắt đầu được mang ra. Các món đều là đồ biển cả, rất ngon. Tôi mở lời khen ngợi thì người đầu bếp cúi chào tôi. Cơ mà có một thứ khác biệt là Celia đang ăn rất từ tốn chứ không phải như lúc ăn với tôi.

Ăn xong thì Keva đã sắp xếp cho tôi một căn phòng dùng để ngủ nên tôi cũng đến đó để xem qua. Chiếc giường thì không quá lớn nhưng rất mới lạ vì đây là giường nước. Tôi nằm lên thì nó lún xuống khá là vui đấy. Nhưng tôi không thể tận hưởng được vì hôm qua tôi đã bỏ việc nên hôm nay chắc chắn là việc nó đang chất đống chờ tôi. Nghĩ thế nên ngay lập tức tôi dùng <dịch chuyển> để về lại phòng làm việc của mình.

Sau khi trở về thì trước mặt tôi là nguyên một đống giấy. Trên bàn cũng quá trời luôn, có vẻ như đêm nay sẽ rất dài đây. Tôi tự thở dài trong lòng khi đang tiến lại cái ghế thân thuộc và bắt tay vào làm việc.