Ôi~ Bé Chó Cái Của Tôi - Tiểu Trung Đô/Ngưu Nhị

Chương 4: Vợ chồng giả đụng phiền phức thật, Ngưu Nhị lên làm lãnh đạo huyện




Chuyển ngữ: Trần

Kể từ lúc làm chó tới giờ, tôi cảm thấy trí nhớ giảm sút rõ rệt, vừa rồi còn đang nghĩ làm sao để đoạt lại xác người, giây sau đã cưỡi lên thân chó cái rồi...

Quả thực không thể trách tôi không khống chế được dái chó của mình. Dẫu gì chó cũng vẫn là chó, tôi đội xác chó thì tự nhiên cũng phải thuận theo quy luật biến đổi của nó. Lão Tử có câu, đất trời chẳng có lòng nhân, mà xem vạn vật in tầm chó rơm. Tức là gì, tức là đất trời đã sớm vượt khỏi khái niệm nhân nghĩa mà mặc cho mọi sự mọi vật tự sinh tự diệt như rơm như chó.

Cũng chớ cảm thấy ấy là không tốt. Tôi có gì nói nấy, làm chó sướng hơn làm người nhiều. Xét về an nhàn, về sức sống, ai mà bì được với chó?

Ăn uống có người lo liệu, chó cái bu đầy, thê thiếp thành đàn, đời sướng biết bao!

Nhưng tôi nào dám bạ đâu cưỡi đó. Ôn Bất Câu thấy lần nào là táp lần ấy. "Phạm Chiếu ơi là Phạm Chiếu! Tổ sư anh mà có gan cưỡi chó thật, bẩn chết đi thôi, người toàn vi khuẩn, cưỡi tụi nó xong đừng hòng bén mảng đến gần tôi nữa!"

Ôn Bất Câu cứ thoắt ẩn thoắt hiện, giương đông kích tây. Tôi cũng chẳng túm được đuôi cậu ta, lần nào vất vả lắm mới tóm được thì phải xơ múi cho thật đã.

Cậu ta nằm dưới thân tôi rên ư ử, lèm bèm chửi.

Đã chửi là phải chửi tôi thành cái loại đốn mạt khốn nạn không phân người thú, óc toàn t*ng trùng chó. "Tiểu Ôn, em cứ nói không lựa lời thế này rất ảnh hưởng đến chất lượng đời sống của vợ chồng mình đấy."

Lúc này, trăng sáng treo cao, đất trời mênh mông phủ ánh bạc, tựa như khoác lên mình một lớp tinh dịch đục ngầu... Tôi cùng trăng bắn tinh, rất có tư thái oai hùng sung mãn ** trời ** đất.

Bắn hết một nháy, tôi buồn chán nằm rạp lên lưng cậu ta đợi phía sau có thể rút ra, cậu ta lại lơ đãng nghịch cỏ mọc trên đất, chẳng đứa nào nói năng gì, cũng chẳng hề âu yếm, hệt như những cặp vợ chồng trung niên ngoài năm mươi "trả bài" cho xong để phấn đấu làm đứa thứ hai. Chỉ có điều, bọn họ có lòng mà bất lực, còn chúng tôi là có lực mà chẳng có lòng.

Bỗng chốc, lòng tôi lạnh ngắt. Tôi và Ôn Bất Câu cứ xa cách cả thân lẫn tâm thế này, chẳng phải quan hệ vợ chồng ngấp nghé nguy cơ đồng sàng dị mộng rồi sao?

Vậy lúc đàn con thơ của tôi chào đời sẽ phải đối mặt với cảnh gia đình đổ vỡ ly tán, điều này sẽ tạo thành tổn thương lớn đến nhường nào cho tâm hồn của chúng cơ chứ!

Không được! Tôi không cho phép chuyện đó xảy ra!

Tục ngữ có câu, dạy con từ thuở còn thơ, dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về. Trước đây tôi quả thực hèn quá, giờ phải chấn chỉnh lại cậu ta mới được.

"Đi nào, bé yêu! Nay dẫn em về ra mắt nhà chồng."

"Đồ điên."

...

Kể từ lúc tôi bị "Chu Tướng Quân" cướp mất xác người, trò hề nhốn nháo ấy đủ để mộ tổ nhà họ Phạm bốc khói bảy màu. Vụ trên cây hồng đợt xuân đó đã vang danh tới tận trên huyện rồi. Chẳng những làm phong phú thêm đời sống tinh thần văn hóa của mọi người, còn tạo ra cống hiến tích cực không thể xóa nhòa cho dân số mới ra đời năm đó của cả huyện.

Chỉ riêng làng chúng tôi năm đó đã có hơn tám chục trẻ sơ sinh chào đời, phải nhiều đến gấp đôi những năm trước.

Tại sao ư? Phim mẫu thì hay đấy, nhưng quá thanh tao, quá thần thánh! Nàng Liễu hát tuồng đó có đẹp thế đẹp nữa cũng vẫn còn mặc đồ... đâu thể đem vào trong chăn mà nói được?

Buổi tối chẳng có điện, hai vợ chồng dỗ con ngủ xong bèn câu chuyện câu trò với nhau, dễ dàng chuyển chủ đề sang chuyện hai đứa chúng tôi.

"Đệt, Phạm Chiếu cũng có bản lĩnh ra phết đấy chứ... Động tác đó làm thế nào ta?"

"Chưa nói đến động tác, đằng ấy có to bằng người ta không đã mà học đòi?"

Đàn ông đàn ang chịu thua thế nào được, lại chả phải giã cho sập giường để chứng minh năng lực của mình.

Tuy rằng cười cợt tôi, lại vẫn cứ bắt chước tôi.

"Hừ!" Màn đêm buông xuống, cẳng chân dài thượt đạp lên, bờ rào nhà nào cản được tôi? Đôi mắt đen láy của tôi nhìn rõ tất thảy trong bóng đêm, nhìn bộ dạng bắt chước vụng về của bọn họ qua cửa sổ, không kìm được hừ lạnh: "Thuyền đua thì lái cũng đua! Bè ngổ đi trước bè dừa theo sau!"

Cho dù các người học được cái "ngoài" của tôi, liệu có được cái "trong" của Ôn Bất Câu không?

Trước lúc đi tôi còn ghếch chân lên cửa nhà họ đái hai bãi, coi như là đánh dấu bản quyền: "Bị tôi ** là chó của tôi, dùng cách tôi ** đi ** người khác cũng là chó của tôi!"

Có thể mọi người sẽ nói, đó là kiệt tác của Chu Tướng Quân và Ba Gạo kia mà? Tôi không phản bác, nhưng bọn chúng là chó thì biết cái đếch gì? Bổ sung ưu điểm, phát huy thế mạnh, tốt khoe xấu che, kế thừa lợi ích, đó mới là trí tuệ của con người.

Nghe nói sau này, tôi và Ôn Bất Câu còn được đưa vào nghiên cứu văn hóa tình dục đồng tính nội địa Trung Quốc, hình như có một quyển sách như vậy đấy. Cụ thể tôi không rõ, nhưng chuyện được đưa vào lịch sử của huyện thì tôi biết.

Trong làng có người được làm quan trên huyện, thằng nhãi đó ở làng tôi thì gọi là Ngưu Nhị. Giờ bụng phát tướng, người khòm đi, đầu hói bớt, cười nhiều hơn, cũng nói tiếng phổ thông rồi. Tên thì đổi thành Phạm Đình Phong.

Ngồi cạnh bí thư huyện ủy cáo mượn oai hùm, nghe bảo tham gia vào việc biên tập lịch sử huyện, còn thêm mắm dặm muối đưa chuyện của tôi và Ôn Bất Câu vào nữa.

"Không thể lụi tàn trong áp bức, mà phải bùng lên trong áp bức!"

Tình dục một khi mang nặng tính lịch sử, thì hình ảnh nam giới khỏa thân của tôi và Ôn Bất Câu không còn là phản động tục tĩu nữa, mà trở thành bức tượng điêu khắc phục hưng nghệ thuật mang tư tưởng phản kháng rất phương Tây, là Prometheus giơ cao ngọn đuốc trong tay, là Hercules với mười hai chiến công lừng lẫy...

Sau này, nghe đồn làng sửa đường, đem nhổ bỏ cây hồng kia đi. Ngưu Nhị đẩy kính, nhảy dựng lên như con khỉ, kêu to, đừng làm thế, đừng làm thế! Có điều, hồi đó nó mới chỉ là phát thanh viên của đại đội, chả ai coi nó ra cái đếch gì.

Giờ đầu làng cuối cùng cũng đã dựng tượng lên: Tôi túm eo Ôn Bất Câu, cậu ta giãy giụa trong lòng tôi, ngón trỏ chỉ về đằng đông. Thường có bồ câu đậu lên đó, khiến dưới chân chúng tôi rặt toàn cứt chim.

Tôi không vừa lòng lắm, cảm thấy bọn họ khắc con cu của tôi hơi nhỏ, Ôn Bất Câu dè bỉu ra mặt, bễ nghễ cao ngạo nói: "Anh biết cái đếch gì! Người Hy Lạp cổ cho rằng, bộ phận sinh dục nam nhỏ đại diện cho trí tuệ và lỗi lạc; còn to là tượng trưng cho dâm dục và thú tính, là loại quái thú dâm tà tràn ngập dục vọng xác thịt! Đáng khinh bỉ!"

Nhưng em lại không vừa lòng với biểu cảm của mình cho lắm, cảm thấy hơi quá hưởng thụ, thiếu phần giãy giụa, nhiều phần lẳng lơ, không đủ chiều sâu.

Nhưng đó đều là chuyện về sau cả rồi. Tôi vẫn kể chuyện tôi và Ôn Bất Câu làm sao hoàn đổi thân xác với chó đi vậy...